ĐẮM ĐUỐI - Trang 162

“Tôi biết mà!” Y nhẹ nhõm nói. “Tôi biết ông sẽ không mặc tôi!”
“Cái xác của John đang ở cách phía trước anh khoảng năm mươi thước.

Theo tôi, anh có thể bò đến đó. Tuy khó khăn đấy, nhưng tất nhiên là được
thôi.”

Blake thều thào:
“Ông muốn tôi làm gì chứ?”
“Cạnh xác John có một khẩu súng.”
Nói xong tôi đi về phía trung tâm để ra khỏi hẻm vực. Tiếng nguyền rủa

và gào thét vang vang bên tai tôi một lúc lâu rồi xa dần và cuối cùng tôi
không còn nghe gì nữa.

Tôi bước về chỗ đậu xe và ngồi phịch xuống trên ngăn trước của chiếc du

lịch màu nâu. Mình mẩy tôi ướt đẫm mồ hôi và quần áo dán chặt vào thân
như vừa được lôi từ dưới nước lên. Cổ họng tôi khô ran như một họng lò và
mặt tôi đỏ cháy vì nắng.

Một lúc sau, tôi đứng dậy để chui vào chiếc Austin Healey. Vì không xem

đồng hồ nên tôi chẳng hiểu mình đã ngồi như thế từ lâu. Nhưng có điều chắc
chắn là thời gian trôi qua thật chậm.

Thế rồi bỗng dưng, trong cái tĩnh mịch kinh khiếp này, một tiếng nổ vang

lên, vang xa dọc theo vực thẳm một tiếng súng trường lẻ loi xuất phát từ
hẻm vực. Rồi một lần nữa, im lặng lại phủ xuống.

Tôi nổ máy, lùi xe ra khỏi hai chiếc du lịch và hướng về con đường đất.

Trước khi cho xe rẽ vào khúc quanh, tôi liếc mắt nhìn lại lần cuối: từ xa, hai
chiếc ô tô lấp lánh dưới nắng trời trông tựa như hai tượng đài.

Dẫu sao thì chúng cũng có thể được xem như những quan tượng đài:

chiếc du lịch màu nâu để thương tiếc một thương nhân quyền quý.

Tôi không biết mình sẽ phải kể lại cho ông Lavers nghe những gì đây?

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.