ĐAM MÊ ĐẮT GIÁ - Trang 135

“Vú em đã bị tổn thương bốn mươi phần trăm. Ông ấy nói khôi u bắt đầu

ở ống dẫn sữa, sau đó xuyên qua thành ống, lan tới mô mỡ và hệ bạch
huyết của em. Các hạch bạch huyết.”

Faz có cảm giác cả người ông vừa bị châm lửa. “Vậy bây giờ chúng ta

làm gì?”

“Em đã liên lạc với bác sĩ chuyên khoa ung thư ở Trung tâm Ung thư

Seattle mà ông ấy giới thiệu, và em đã đặt lịch khám. Y tá nói có thể bọn
em sẽ bàn xem nên phẫu thuật cắt bỏ cả tuyến vú hay phẫu thật cắt bỏ khối
u mà vẫn bảo toàn vú rồi điều trị bằng phương pháp xạ trị hoặc hóa trị.
Hoặc có lẽ là cả hai.”

“Chúng ta cứ bảo họ cắt nó đi thôi, đúng không? Không đùa với nó được

đâu. Cứ cắt nó đi rồi hóa trị hoặc xạ trị.”

“Em không biết nữa.” Bà nói. “Em cho rằng họ sẽ cho em lựa chọn. Có

thể họ sẽ giữ được nó.”

“Đừng! Vậy thì em sẽ phải lo lắng chuyện căn bệnh có thể trở lại. Cắt nó

đi. Cắt cả bên còn lại luôn.”

Bà lắc đầu và quay sang đối mặt với ông. “Anh sẽ cảm thấy thế nào nếu

anh bị ung thư tinh hoàn và họ muốn cắt bỏ tinh hoàn của anh?”

Faz có cảm giác như thể bà vừa đấm vào bụng ông. “Này, anh không…

anh chỉ muốn nói nó không quan trọng…”

“Nó quan trọng với em! Được chưa? Nó quan trọng với em. Em không

muốn bị biến dạng.” Bà bật khóc. “Và em không muốn chuyện này, Vic.
Không phải bây giờ. Không phải bây giờ. Không phải ở thời điểm này
trong cuộc đời em. Em không muốn chuyện này.”

Ông đi tới chỗ bà và ôm bà thật chặt. “Anh biết.” Ông nói. “Và anh cũng

không muốn em bị như thế, Vera ạ.” Và vào khoảnh khắc đó, ông nhận ra
rằng căn bệnh ung thư này không phải là vấn đề của ông, và nó sẽ không
bao giờ là vấn đề của ông. Nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời ông, và có lẽ là
cả tương lai của ông nữa, nhưng đây là vấn đề của Vera và là một trong vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.