ĐAM MÊ ĐẮT GIÁ - Trang 149

Liệu cô ấy có đến đây hay không nhỉ, anh có biết không?”

“Tôi không biết. Lần sau tôi sẽ cố suy đoán.”
Gonzalez mỉm cười. “Cô ấy và tôi có sự khởi đầu không được tốt đẹp

lắm.”

“Rồi sẽ ổn cả thôi.” Faz nói. “Cứ dùng bàn làm việc của cô ấy đi.”
“Tôi chả dại.” Gonzalez nói. “Tốt hơn là tôi nên tránh xa nó một thời

gian. Chẳng qua là tôi ghét phải ngồi ở chỗ xó xỉnh, cách xa tất cả mọi
người thôi.”

“Vậy thì dùng bàn của Del đi.”
“Cảm ơn anh.” Cô ta thả cái túi của mình bên cạnh ghế của Del, ngồi

xuống và điều khiển con chuột. “Chết tiệt.”

“Cái gì thế?”
“Tôi chưa được cấp mật khẩu để truy cập vào các hồ sơ.”
“Gumba số hai!”
“Đó là cái gì vậy?”
“Mật khẩu của máy Del. Gumba số hai! Tôi là Gumba số một!”
Rafferty trở lại cuộc gọi với Faz. “Faz?”
Faz tắt chế độ loa ngoài. “Tôi vẫn đang chờ đây.”
“Xin lỗi vì để anh phải chờ lâu. Được rồi, tôi nghe nói chúng tôi đã có

một phát hiện sơ bộ.” Rafferty giải thích rằng họ đã lấy được các dấu vân
tay và một dấu lòng bàn tay trên chiếc xe đó, ở vị trí mà nghi phạm đã
chống tay vào, như trên video đã chỉ ra. Họ không thể lấy được tất cả các
dấu vân tay, nhưng cũng đủ để loại trừ dấu vân tay của người chồng, người
vợ và cậu con trai trong gia đình Blaismith. Del và Faz đã lấy các dấu vân
tay mẫu của gia đình Blaismith trước khi rời khỏi nhà họ.

“Chúng tôi đã tra cứu trên ABIS.” Rafferty nói, ám chỉ Hệ thống Nhận

dạng Sinh trắc Tự động, trước đây có tên là Hệ thống Nhận dạng Dấu vân
tay Tự động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.