Hoetig kín đáo gật đầu với Tracy. Đằng sau họ, những người tham dự
phiên tòa hoặc bật khóc hoặc thầm reo hò vui sướng. Vài người siết chặt
nắm tay. Có những người lại gục đầu và thõng vai.
Litwin đề nghị các bồi thẩm viên biểu quyết, và lần lượt từng người đều
chỉ thôi ra một từ duy nhất. “Có tội.”
Sau khi đưa ra phán quyết, bồi thẩm đoàn sẽ được nghỉ ngơi, có thể là
vài tuần, rồi sẽ trở lại để ấn định án phạt, quá trình này thường kéo dài như
một phiên tòa xét xử vậy. Tuy nhiên, vào lúc này, bổn phận công dân của
họ đã hoàn thành.
Khi phiên tòa kết thúc, Hoetig cảm ơn Tracy, và họ cùng nhất trí sẽ đi
uống mừng vào một ngày khác.
“Cô sẽ trở lại văn phòng à?” Kins hỏi khi anh và Tracy gặp nhau ở cửa
phòng xử án. Anh đã ngồi ở hàng ghế dành cho những người đến dự phiên
tòa.
“Tôi không định về ngay. Tôi cần làm một việc đã.” Cô nói. “Tôi sẽ kể
với anh khi tôi quay về.”
“Việc đó có liên quan đến cô gái ở Khu Đại học đúng không?”
“Đơn vị Tệ nạn xã hội đang giữ máy tính của cô ấy. Tôi nhận được tin họ
đã bẻ được khóa của nó và tải các email của cô ấy về.”
Đơn vị Tệ nạn xã hội trông giống như một lớp học công nghệ cao với
những màn hình máy tính nằm giữa những máy móc thiết bị khác. Tracy đã
thiết lập mối quan hệ tốt với các thành viên của đơn vị này từ hồi cô làm
việc cho CSI trong cùng một tòa nhà. Một trong những người mà cô từng
hợp tác rất tốt là Andrei Vilkotski.
Vilkotski là người Belarus, anh ta nhập cư vào Mỹ từ đầu những năm
1990 và được nhiều người coi là thiên tài trong lĩnh vực máy tính và các
thiết bị điện tử khác. Quá khứ của anh ta bị bủa vây giữa vô số tin đồn,
trong số đó có một tin đồn cho rằng anh ta là một cựu điệp viên của
,
và khi Liên Xô sụp đổ, anh ta đã nhanh chân cao chạy xa bay. Chẳng tin