ĐAM MÊ ĐẮT GIÁ - Trang 168

Aditi lại tỏ ra bối rối với câu hỏi này. “Tôi nghĩ là không.”
“Trên điện thoại của cô có ứng dụng nào tên là “Tìm bạn bè của tôi”

không?”

Cô ấy lắc đầu. “Chị có muốn tôi kiểm tra không?”
“Có.”
Aditi đứng dậy, rời khỏi phòng, rồi quay lại, mang theo chiếc điện thoại

của cô ấy, và lướt qua các ứng dụng. “Không. Tôi không có ứng dụng đó.”

“Còn “Tìm iPhone của tôi” thì sao? Cô có ứng dụng đó không?” Tracy

hỏi.

“Cái đó thì có.” Aditi nói. “Đây.” Cô ấy giơ điện thoại lên để Tracy và

Pryor nhìn thấy.

“Còn Kavita thì sao? Cô ấy có ứng dụng đó không?”
“Tôi nghĩ là ứng dụng đó được cài sẵn trong điện thoại mà, không phải

sao?” Cô ấy nhìn Rashesh nhưng anh ta lắc đầu.

“Tôi không biết.” Tracy nói. “Cô và Kavita có dùng chung tài khoản

Apple không, cô biết đấy, để tải nhạc, phim và sách ấy?”

Aditi nhìn lên Tracy, định nói gì đó. Rồi cô ấy ngừng lại, và trong đôi

mắt đột nhiên mở to của cô ấy, Tracy có thể nhìn ra rằng cô gái trẻ này đã
hiểu được tại sao Tracy lại hỏi những câu hỏi như thế; và có lẽ, chỉ có lẽ
thôi, cô ấy đã hiểu ra cách để họ có thể tìm được điện thoại của Kavita
Mukherjee.
Kavita đã duy trì một thái độ vui vẻ, một nụ cười tươi tỉnh trên mặt, khéo
léo giấu kín những cảm xúc của mình, một lần cuối cùng. Khi cuộc hẹn và
mối quan hệ này kết thúc, cô rời khỏi phòng khách sạn, cảm thấy sự nặng
nề của ngày hôm đó lại đổ xuống. Có cảm giác như nó vượt quá sức chịu
đựng của riêng cô, vượt quá sức chống đỡ của cô. Cô không muốn trở lại
một căn hộ vắng tanh vắng ngắt để ngồi một mình, tự hỏi chuyện quái gì đã
xảy ra trong ba tháng qua. Cô đã luôn tự nhủ rằng không phải cô đang
theo đuổi ước mơ của riêng mình, đây là ước mơ chung của cả hai người
họ, của cô và Aditi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.