thông tin đó sẽ có sẵn trên điện thoại của cậu bé. “Cháu có bao giờ theo dõi
điện thoại di động của chị cháu không, Sam?”
“Gì cơ ạ?” Nỗi bối rối của cậu bé nghe có vẻ thành thực.
“Cháu có bao giờ theo dõi điện thoại di động của Kavita để xác định xem
chị ấy đang ở đâu không?”
“Cháu thậm chí còn không biết làm việc đó bằng cách nào. Ý cháu là,
cháu nghĩ nếu biết cách thì có lẽ cháu sẽ làm thế thật. Nhưng… cháu chưa
bao giờ làm thế. Tại sao cháu lại làm thế chứ?”
“Sam này, liệu cha mẹ cháu có đọc được các tin nhắn giữa cháu và
Kavita không?”
Cậu lắc đầu, nhấn mạnh. “Cháu xóa hết chúng đi mà.”
“Còn các tin nhắn với bạn bè cháu thì sao? Cha mẹ cháu có đọc chúng
không?”
“Mẹ cháu có đọc. Ý cháu là, thỉnh thoảng. Điều đó thật lố bịch, cô biết
đấy, nhưng mẹ cháu nói vì cha mẹ đang trả tiền cước điện thoại cho cháu
nên cháu thực sự không được lựa chọn.”
“Cháu dùng chung tài khoản điện thoại di động với cha mẹ cháu, đúng
không?”
“Vâng.”
“Cha mẹ cháu có cài đặt chế độ giám sát trên điện thoại của cháu không,
cái chế độ cho phép họ đọc các tin nhắn của cháu ấy? Kể cả những tin nhắn
mà cháu có thể đã xóa?”
Sam đang định trả lời thì khựng lại, như thể một ý nghĩ vừa chợt lóe lên
trong đầu cậu và nó đã chặn lại những lời nói chuẩn bị thoát ra khỏi miệng
cậu. Đôi mắt cậu dại đờ và ánh mắt hướng xuống đất. Khi cậu nhìn lại
Tracy, cậu đã tìm ra câu trả lời – cũng như Tracy đã đoán ra câu trả lời ấy,
mặc dù cậu vẫn chưa biết được toàn bộ hậu quả.
Andrei Vilkotski đã xác nhận những gì Tracy nghi ngờ khi cô và Kins lái
xe từ sân bay đến Bellevue. Cô đã gọi điện và hỏi anh ta về những ứng
dụng mà các bậc cha mẹ có thể dùng để đọc tin nhắn trên điện thoại của