ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 11

II

Ở trạm xăng San Bernardino, người ta báo trước cho tôi triệu chứng của
một cơn bão. Người nhân viên mặc áo blouse trắng đã khuyên tôi nên nghỉ
đêm ở San Bernardino nhưng tôi từ chối. Vừa mới đi vào vùng núi, gió đã
dựng dậy, tôi sẽ tiếp tục cho xe lăn bánh. Đi thêm một dặm nữa, những vì
sao đã biến mất và một trận mưa như trút nước bắt đầu đổ xuống, tạo thành
một bức tường sương mù và mưa đúng nghĩa của nó. Xuyên qua khối tam
giác được vẽ nên bởi cần gạt nước, tôi chỉ thấy những hạt mưa giật nẩy lên
trên đầu xe và vài mét đường trơn trợt được soi sáng bởi ánh đèn pha. Cùng
với tiếng gió thổi và tiếng mưa đập vào thân xe, tôi có cảm giác như bị nhốt
vào trong một chiếc trống to tướng mà phía trên, một gã điên khùng đang
thích thú gõ liên hồi. Tôi nghe chung quanh tôi tiếng cây cối ngã đổ, những
hòn đá trượt dốc và trên tất cả, tiếng đọng của nước chạm vào bánh xe.
Khuôn mặt tôi được chiếu bởi ngọn đèn vàng vọt của bảng lái, phản ánh lên
các mặt kính của cửa xe đã biến thành mờ đục vì cơn mưa.

Tôi suýt chệch khỏi đường. Ngọn núi ở bên trái tôi còn bên phải là vực

thẳm. Tim tôi đập dồn trong khi tôi bám chặt lấy tay lái và chân tôi tựa trên
bộ tăng tốc. Gió thổi mãnh liệt quá đến nỗi chiếc xe tiến lên một cách khó
khăn, kim bảng số lắc lư giữa mười và mười lăm dặm một giờ. Đó là tốc
lực tối đa mà tôi có thể cho bộ máy vận hành.

Ở chỗ rẽ của một khúc quanh, tôi thoáng thấy hai người đứng ở giữa

đường. Họ xách đèn lồng, ánh sáng chiếu lấp loáng trên áo đi mưa. Một
người trong họ tiến đến gần và tôi giảm tốc độ để nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.