ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 130

phép em giải tỏa tâm tư. Em xem, anh đối xử tử tế với em mà. Bọn người
kia có làm được như vậy không?’

‘Kh… ông,’ nàng nói sau một giây suy nghĩ.
‘Vậy thì đồng ý nhé.’
Trước tiên nàng bĩu môi, rồi mặt nàng hơi sang lên. ‘Đồng ý, Clive ạ.

Vâng, điều đó sẽ khiến em vui thích.’

Tôi cảm thấy như mình vừa đạt được một chiến thắng to lớn. ‘Này, tuần

tới anh sẽ gọi điện thoại cho em và ta chúng ta sẽ cùng đi.’

Trong xe, lúc chúng tôi chạy về đường Laurel Canyon, nàng bảo với tôi,

‘Em vừa trải qua những giây phút lý thú, Clive à, nhưng kiểu người anh kỳ
cục ghê!’

‘Em thấy vậy sao?’
Đến trước chỗ ở của nàng, cả hai chúng tôi cùng xuống xe và đứng lại

một lúc. ‘Vào không?’ nàng mỉm cười nói với tôi.

‘Thôi… hôm nay thì thôi.’
Nàng nhìn tôi, ngạc nhiên, đôi môi còn cười nhưng lại them đôi mắt.

‘Thật tình anh không muốn lên nhà ư?’

‘Ừ,’ tôi nói, ‘hãy chỉ xem như bạn bè, tuần sau chúng ta sẽ cùng đi chơi

nhé.’

‘Nếu anh muốn. Và… cám ơn vì bữa ăn.’
Đây là thời điểm mấu chốt. Tôi đọc trong đôi mắt nàng sự chờ đợi tôi

trả công về việc nàng mất thời giờ với tôi, và tôi cảm thấy nếu muốn theo
đuổi kế hoạch, sớm hay muộn gì tôi cũng buộc lòng phải làm như vậy. Dù
vậy, tôi không muốn mình hành động như Harvey Barrow. Tôi đã sắp xếp
để đi chơi với nàng, để nghe nàng nói về Jack và những mối bận tâm
thường ngày của nàng, nhưng lại không phải để cho tiền nàng.

‘Như thế anh sẽ gọi điện thoại cho em chứ?’
‘Đúng vậy. Tạm biệt Eva, và em đừng khóc nữa.’
Nàng quay lưng lại với tôi và bước vào nhà. Tôi lên xe trở lại và lúc vừa

rồ máy xe, tôi chợt thấy một gã đàn ông mà thoạt đầu tôi không nhận ra
đang bước tới. Rồi tôi chú ý tới đôi tay dài thõng xuống đầu gối của hắn.
Khi đi ngang qua hắn ta, tôi nhìn được gần hơn: chính là Barrow. Tôi dừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.