ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 194

Tôi muốn kéo cô ta lại một lần nữa, nhưng cô ta đã đẩy tôi ra với một

sức mạnh đáng kinh ngạc. ‘Đừng có toan cưỡng hiếp em,’ cô ta cười nói,
‘hãy nhẹ nhàng.’

Tưởng chừng tôi đã sẵn lòng đập vỡ mặt cô ta bằng nắm đấm của mình,

nhưng tôi không động đậy.

‘Ta trở lại là hơn,’ cô ta bảo.
‘Nếu em muốn.’
‘Hắn ta sẽ hỏi em đi đâu.’
‘Có thể.’
‘Anh làm em đau,’ cô ta vừa nói vừa sờ môi.
‘Đâu có!’
‘Hừm…,’ cô ta giang tay ra, và tôi vòng tay ôm lấy.
‘Em không phải như vậy với bất kỳ ai đâu,’ cô ta nói như để tạ lỗi.
‘Bấy nhiêu đó, với tôi cũng đủ rồi,’ tôi nói.
Trên boong tầu ở phía dưới, có ai đó bật ra một tiếng cười vang. Tôi

quen thuộc kiểu cười đó, không thể là ai khác ngoài Eva ra. Tôi đẩy đầu của
cô tóc hung ra.

‘Anh làm sao thế?’ cô ta hỏi, giọng thều thào.
Vẫn còn tiếng cười của Eva. Tôi nghiêng người trên lan can, nhưng

không thấy được gì cả. Trời tối đen như mực.

‘Ê này,’ cô tóc hung giận dỗi nói.
‘Để tôi yên!’
Cô ả toan tát tôi, nhưng tôi đã nắm cổ tay ả, nó nung núc và mềm mại.

Cô ta rên lên một tiếng. Tôi tặng cho cô ả một lời chửi rủa rồi bỏ đi.

Xuống dưới, tôi bắt đầu tìm kiếm Eva, cuối cùng, tôi nhận ra nàng đang

đứng cạnh cánh cửa của phòng chơi roulette. Bên cạnh nàng là một người
đàn ông to lớn, với khuôn mặt khắc nghiệt và vận một bộ smoking tuyệt
khéo.

Tôi biết người đó là ai.
Trong khi tôi đến gần, họ đã bước vào phòng. Hắn ta đỡ lấy khuỷu tay

nàng và nàng rạng rỡ hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.