ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 206

XIX

Thật vô ích khi kể lại câu chuyện về Eva mà tôi đã biết được qua cô gái tóc
hung lúc cô la nằm ườn nửa say nửa tỉnh trên trường kỷ. Trước tiên, để làm
tôi vui lòng, cô ta pha trộn chuyện thật và chuyện giả. Tôi phải đặt nhiều
câu hỏi với cô ta và thường xuyên nhắc đi nhắc lại nhiều điểm trước khi đủ
hiểu biết để có thể dựng lại cuộc đời của Eva với một sự chính xác tương
đối. Tôi còn phải dầy công suy nghĩ để đạt đến kết quả: nó giống như một
trò chơi ghép hình mà tôi chỉ giải quyết được bằng cách nhớ lại một vài lời
tâm sự nào đó, một vài điều ám chỉ và thậm chí một vài lời dối trá mà Eva
đã nói với tôi.

Tôi không bao giờ hoài nghi rằng cung cách đối xử lạ thường của nàng

với tôi là kết quả của một thứ mặc cảm tự ty ác nghiệt mà nàng đã phải cam
chịu: Tôi đoán chắc rằng đó là nền tảng tâm lý giải thích mọi hành vi của
nàng, nhưng tôi không biết điều gì đã định hình mặc cảm đó. Khi tôi biết
được nàng là một đứa con hoang, phải liên tục đương đầu với những thói
hung bạo đeo đẳng những dòng giếng con hoang quá ư là thường xuyên, tôi
bắt đầu hiểu rõ những sự việc cho đến lúc này tôi hãy còn hoang mang.

Không có gì khổ sở cho một đứa trẻ hơn khi nó thấy mình là kẻ không

mời mà đến, không có gì sỉ nhục nó cho bằng việc nó biết mình đến với thế
giới loài người không cùng cảnh ngộ như những đứa trẻ khác. Bạn bè nó,
với tính hung hăng của lứa tuổi, chúng không bỏ lỡ cơ hội nào để dè bỉu
tính cách bất hợp pháp của nó và có lẽ nó phải chịu đau khổ sâu xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.