ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 217

XX

Lúc xuống phố Laurent Canyon, tôi đi ngang qua nhà của Eva. Ngôi nhà
không có ánh sáng. Có thể nàng đã ngủ hoặc nàng chưa về. Tôi dừng lại
một chốc trước khi quay trở lại. Tiếng đồng hồ treo tường từ xa vọng lại
báo nửa đêm. Tôi canh chừng con đường đủ mọi hướng. Không có ai cả,
ngoại trừ John Coulson đứng trong bóng tối, hai bàn tay đút vào túi, đầu hơi
nghiêng về một bên đang nhìn tôi.

Điều xảy ra về John Coulson cũng khá là kỳ lạ. Lúc đầu anh ta làm tôi

sợ hãi, rồi sau đó tôi đã quen với sự hiện diện của anh ta và giờ đây tôi lại
nhớ đến anh ta mỗi khi anh vắng mặt. Tôi biết rõ rằng đây chỉ là một trò
chơi của trí tưởng tượng của tôi, nhưng dù vô hình đối với mọi người, anh
ta hoàn toàn có thật đối với tôi. Tôi có cảm giác như anh sẽ ám ảnh tôi đến
hơi thở sau cùng, anh là hình ảnh của lương tâm tôi.

Nhưng tối nay, tôi có việc khác để làm hơn là bận tâm đến John

Coulson. Tôi đẩy cửa rào và bước vào bằng cách dò dẫm lối đi nhỏ. Một cử
động lỡ đà khiến tôi va vào một chồng vỏ chai xếp dựa vào tường. Tôi dừng
lại, tai căng ra. Không nghe động tịnh gì cả, tôi thận trọng đi tới tận cánh
cửa sổ mở he hé. Tôi đẩy cánh cửa và lắng tai nghe ngóng: ngôi nhà im
lặng hoàn toàn. Với ánh sáng của một que diêm, tôi nhận ra trước mặt mình
một nhà bếp nhỏ và tôi vui mừng vì sự thận trọng của mình, bởi lẽ một
chiếc chậu đựng đầy chén dĩa dơ được đặt đúng ngay trước cửa sổ. Thêm
một que diêm, tôi bước qua chậu chén bát và đặt chân xuống đất không gặp
trở ngại gì, ở đó toát ra mùi bếp núc lạnh lẽo lẫn lộn với mùi ngai ngái của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.