ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 227

Chúng tôi không kiếm được nhiều tiền nhưng chúng tôi cũng không quá

khó khăn để xoay sở cho qua ngày tháng. Russell cực kỳ dè sẻn, anh ta đã
để dành được kha khá nhằm bảo đảm cho những mùa ít công ăn việc làm.

Ở đây, không ai đã từng nghe nói về tôi, người ta không biết tôi là ai,

nhưng nếu có ngày quyển sách này ra mắt được, tôi sẽ thấy lại tên mình
được ghi nhớ. Chuyện cũng lạ, đối với tôi thì việc mình là một kẻ không tên
không tuổi có can hệ gì. Lúc ban đầu, chuyện đó cũng gây cho tôi một cái
gì đó, nhưng rồi tôi đã nhận ra rằng mình không còn phải moi óc để cố gắng
viết lách nữa, không còn những hóa đơn để thanh toán, những con người để
tiếp xúc, không còn bất kỳ những bổn phận mà một nhân vật tiếng tăm nào
cũng buộc phải tuân theo, và mặc dù có một và bức xúc nho nhỏ của tự ái,
tôi đã hiểu rằng như thế tôi đã được hạnh phúc nhiều hơn rồi.

Nếu không có Russell, tôi không biết mình sẽ ra sao. Tôi mang nợ anh

ta đủ thứ: chính anh ta đã tìm thấy tôi thập tử nhất sinh nằm trong rãnh
nước trước nhà Eva.

Nếu anh không đến kịp thời, tôi nghĩ rằng mình phải đến chỗ tự sát thôi.
Cũng chính anh ta đã sắm chiếc tàu với món tiền tiết kiệm được. Tôi

những muốn cản ngăn anh ta, nhưng cuối cùng rồi cũng nhượng bộ. Điều
này với tôi có vẻ phi lý, nhưng Russell đã tính toán tất cả. Anh ta khẳng
định là cuộc sống ngoài trời sẽ phục hồi sức khỏe cho tôi và chính anh ta
cũng cần đến nó. Hơn nữa, tôi đã nhanh chóng thay đổi ý kiến khi chúng tôi
đi thăm chiếc tàu. Russell đã dàn xếp để làm cho tôi tin rằng vấn đề này là
một mối liên kết bình đẳng, và cuối cùng tôi thấy đương nhiên mình phải
trở thành thuyền trưởng trong khi anh ta giữ vị trí thứ hai. Chúng tôi chỉ
tranh cãi nhau khi nảy sinh vấn đề đặt tên cho chiếc tàu: Tôi muốn gọi nó là
Eva, với ý định rằng tên đó có thể làm thích thú khách du lịch. Nhưng
Russell khăng khăng phản đối tôi chưa bao giờ am hiểu công việc. Cuối
cùng thì tôi đã suýt nổi giận rồi bảo anh ta cứ tự tiện đặt tên theo như anh ta
muốn. Sáng hôm sau, khi bước xuống bến cảng, tôi thấy người ta đã sơn cái
tên Carol với nét chữ lớn ở đằng lái. Tôi dừng lại hồi lâu nhìn tên đó, rồi
đến ngồi ở đầu con đê chắn sóng ngắm nhìn đại dương. Khi Russell đến gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.