ĐẮM SAY - Trang 114

cho ngựa kéo gỗ, em phải suy nghĩ thật chu đáo trước khi bắt tay vào việc.
Em phải luôn giữ cho sợi dây đủ dài để nó không cứa vào người lũ ngựa.
Nếu dây càng thẳng thì lũ ngựa càng dễ kéo gỗ."

Khi dắt ngựa quay lại để kéo gỗ lần hai, giọng Karl thay đổi, chẳng khác

gì tiếng kêu túc túc trong cổ họng khi anh điều khiển chúng. Nhưng khi
lượng gỗ nặng hơn, Karl lại dùng giọng điệu khác để nói với chúng. "Đ... đi
nào!", và lũ ngựa dễ bảo khom vai lại, nghiêng về phía đống gỗ, kiên nhẫn
tiến về phía trước, như những gì chúng được ra lệnh. Cứ vậy, lũ ngựa kéo
thêm những khối gỗ mới. Đó là lời khuyên cho cậu trai trẻ và mệnh lệnh
cho chúng, hai cách đối xử khác nhau, rất khéo léo bởi một người thông
minh và đầy tài năng.

Chưa bao giờ Anna thấy James vui vẻ đến vậy. Cậu lắng nghe chăm chú

từng lời nói của Karl, quỳ gối khi Karl quỳ, đứng dậy khi Karl đứng, nhìn
những gì Karl làm, sải bước đi theo Karl. Cuối cùng, khi Karl đưa cho
James những bộ dây cương, bảo James hướng dẫn lũ ngựa kéo thêm những
khối gỗ mới, cậu bé mới thấy lo lắng. "Thật sao, anh Karl?"

"Thật chứ! Em muốn trở thành một người chăn ngựa phải không nào?"

"Vâng, thưa anh... nhưng..."

"Lũ ngựa phải từ từ làm quen với em và bây giờ là cơ hội tốt cho em."

James lau tay vào hai bắp đùi.

"Anh sẽ đứng ngay cạnh em", Karl trấn an. "Em chỉ cần nắm dây cương

như anh đã chỉ và đừng có kéo mạnh đấy. Bill và Belle sẽ biết làm gì.
Chúng cũng sẽ dạy cho em, rồi em sẽ thấy.

Cậu bé nắm lấy sợi dây da rịn mồ hôi bằng bàn tay nhỏ xíu của mình và

thủ thỉ, "Đi nào!". Khi những con ngựa bắt đầu bước đi, James trố mắt nhìn
chúng.

Nhưng Karl tiếp tục trấn an cậu bé, thay vì ra lệnh cho lũ ngựa tiếp tục

đi. "Em đang làm rất tốt đấy em trai, thả lỏng dây cương nào... Đúng rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.