nhật, dài khoảng hai mươi centimet phía dưới một khúc gỗ. Anh cũng làm
thế với những khúc gỗ khác và cả ba người nâng chúng lên trên nền nhà. Họ
luôn có những khớp nối hoàn hảo giữa các khúc gỗ.
Trong suốt nhiều ngày sau đó, những bức tường dần dần được dựng cao
hơn, Karl hăng say hơn với từng rãnh nối.
Đó là những ngày làm việc quần quật quần áo họ ướt đẫm mồ hôi dưới
ánh mặt trời đổ lửa, cơ bắp rã rời nhưng họ cảm thấy rất mãn nguyện.
Mọi việc với Karl lúc này đều mang lại sự mãn nguyện.
Cho dù là lúc anh chỉ cho James cách để cạnh cùn của lưỡi rìu vào
đường rãnh nhằm đảm bảo an toàn, đo khoảng cách của rãnh nối bằng chiều
dài của cán rìu, ghép những rãnh nối với nhau sao cho an toàn, hay chỉ là
dừng tay để uống nước, đối với Karl mọi thứ trong cuộc sống đều quý giá.
Trên hết, mỗi việc anh làm đều dạy cho người khác một bài học quan trọng:
Không nên phung phí cuộc sống. Một người sẽ nhận được từ cuộc sống
những gì anh ta vun trồng trên đó. Ngay cả những công việc gian khổ nhất
cũng được xem là có ích, cuộc sống rồi cũng sẽ đem lại vô số những tưởng
thưởng cho công việc này.
Nâng lên một kỹ thuật khó hơn trong công việc chặt gỗ, anh nằm dài
phía trên bức tường, vỗ vỗ vào khúc gỗ và nói, "Đây sẽ là một ngôi nhà
tuyệt vời! Hãy nhìn xem những khúc gỗ thông này nằm thẳng tắp chưa
kìa!" Mồ hôi nhễ nhại, tóc ướt đẫm, dính sát vào da đầu, cơ bắp căng lên và
run rẩy theo những nỗ lực lắp ráp để các khối gỗ khít thật chặt, thật hoàn
hảo. Anh như tìm thấy niềm tự hào vô tận trong công việc này.
Phía dưới anh, Anna đang nhìn lên, lấy cánh tay khum khum trên mắt,
cô cảm thấy mệt mỏi hơn bất kỳ ai nhưng vẫn cố vận chuyển từng khúc gỗ
lên trên giúp họ, cô biết rằng khi mọi việc đã xong, cô sẽ lại được cảm nhận
cảm giác căng tức nơi ngực mình một lần nữa, cảm giác mãn nguyện đầy
vinh quang mà chỉ có Karl mới có thể dạy cô cảm nhận được.
Vì vậy một hôm, cô đứng dưới và gọi với lên chỗ chồng mình, "Ồ! Quả
thật là tráng lệ, nhưng em nghĩ nó là một cái lồng chim tráng lệ!" Thực sự