ĐẮM SAY - Trang 221

"Ông ta không tán tỉnh em!" Đôi mắt Anna mở ra và cô nhìn anh với vẻ

rụt rè. Trên khuôn mặt của Karl, cô đọc được sự thật rằng anh cũng đang
cảm thấy khốn khổ vì chuyện này như cô đã từng cảm thấy vậy. Anh nói
theo cô với vẻ đồng tình. "Anh cũng không nghĩ ông ta tán tỉnh em... vì ông
ta đáng tuổi mẹ em, người mẹ mà bọn em không nói gì khác ngoài từ
Barbara. Tại sao bọn em không gọi bà là 'mẹ' như những đứa trẻ khác gọi
mẹ của chúng?"

Cô không thể trả lời.

"Có phải là vì bà không đơn giản là một thợ may? Có phải là vì bà

không muốn những người đàn ông như Saul biết bà có hai đứa con? Có
phải là vì nó sẽ không tốt cho công việc của bà nếu người khác biết điều
này?"

Anna nhắm mắt lại. Cô không thể nhìn vào khuôn mặt chân thành của

Karl Lindstrom trong khi anh đã đoán ra tội lỗi của cô.

"Bà có phải là thợ may không, Anna? Hay đó cũng là một lời nói dối?"

Khi cô không trả lời, anh nói tiếp, "Tiền đâu để em lo cho James, mua

vé xe và cả quần áo mới nữa?"

Đôi má cô nóng bừng lên, bao tử đau kinh khủng và cô sợ mình sẽ nôn

ra.

Karl ôm lấy khuôn mặt cô bằng một bàn tay to lớn của mình.

"Những bộ quần áo nào mà em từ chối mặc chúng trước mặt anh?"

Khi những giọt nước mắt lăn xuống từ trong đôi mắt đang khép chặt của

Anna và rơi vào những ngón tay của Karl đang ôm lấy khuôn mặt cô, sự
thật cuối cùng và cũng thật khủng khiếp nhất đã được tiết lộ. Vì lúc này,
những câu hỏi trên hiển nhiên đã được trả lời. Và bởi vì chúng đã được trả
lời, chúng không cần thiết phải được hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.