ĐẮM SAY - Trang 245

trong. Trời tối đen vì trong nhà không có ánh mặt trời. Anh không thể nhìn
rõ những vật trong góc tường.

"Anna?", anh gọi. "Em có ở đây không?" Nhưng chỉ có tiếng chim kêu

ríu rít ở gần chỗ ống khói trả lời anh. "Anna?"

Anh gặp James ở ngoài sân. "Chị ấy cũng không có ở trong nhà suối",

James nói. "Em kiểm tra rồi."

"Vẫn còn chuồng ngựa."

"Chị ấy cũng không có ở trong đó. Em cũng tìm rồi."

Trái tim Karl bắt đầu đập mạnh. "Chắc cô ấy đi ra hồ nước."

"Một mình sao?", James hỏi với vẻ hốt hoảng.

"Đó là nơi duy nhất mà anh có thể nghĩ ra."

Họ chụp lấy khẩu súng và đi thẳng ra phía hồ nước. Tại sao Anna không

đem theo súng nếu cô ấy đi vào rừng một mình? Đây là khoảng thời gian
hoạt động của lũ động vật săn mồi. Karl biết hồ nước là nơi có rất nhiều
sinh vật đáng sợ - chúng có móng, răng và cả sừng nữa. Nhưng trong hồ
không có con vật nào, cũng không có Anna.

James không thể nghĩ ra nơi nào khác mà chị cậu có thể đi. Buồn rầu,

cậu quay đầu lại và đi về nhà. Cậu đi phía trước Karl, mắt vẫn dán vào màn
đêm cả hai phía, hy vọng nhìn thấy chị cậu xuất hiện trong bóng đêm. Lúc
họ về đến nhà, mặt trời đã lặn xuống hoàn toàn, chỉ còn chút thời gian ít ỏi
trước khi ánh sáng lờ mờ này cũng tắt ngấm.

"Chị ấy có đi bộ đến nhà Johansons không?", James hỏi với vẻ hy vọng.

"Chúng ta đã gặp nếu cô ấy đi đường đó đến gặp chúng ta." Lông mày

của Karl hiện lên một câu hỏi ẩn chứa đầy lo lắng.

"Còn con đường nào khác dẫn đến đó không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.