ĐẮM SAY - Trang 264

Cô ngồi đó, cầm tóc trên cao, tự hỏi anh có trải qua những cảm xúc

đang dâng trào trong cô như lúc này: khao khát, run rẩy, đau nhói không?
Nhưng anh vẫn ngồi im như tượng. Anna quờ quạng phía sau vai và nói,
"Có một ít ở đây nữa. Đưa giúp em cái cốc".

Không nói lời nào, anh đưa nó cho cô, cẩn thận không chạm vào ngón

tay cô. Anh thấy áo của cô rơi xuống thắt lưng, cằm cô hạ thấp khi cô nhìn
xuống, khuỷu tay đung đưa khi cô thoa hỗn hợp lên da. Anh không cần đi ra
phía trước để nhớ lại những hình ảnh quen thuộc. Anh cảm thấy máu dồn
lên thắt lưng, bóp chặt lấy ngực mình. Anh cố gắng nghĩ về cô như những
điều đẹp đẽ trong thư, cô là Anna tóc nâu bé nhỏ của anh. Nhưng dù cho sự
khao khát có len lỏi qua người, anh vẫn tự hỏi liệu có bao nhiêu người đã
nhìn thấy tấm lưng trần của cô khi cô vén tóc qua một bên, đầy vẻ gợi cảm
như thế này. Dù có bao nhiêu người đã từng nhìn thấy cơ thể cô, anh cũng
không thể không đưa tay chạm vào cổ cô, xoắn nhẹ tóc cô lại và đưa ra phía
trước.

Anna khẽ nhắm mắt và ngả người ra phía sau, nâng cằm lên cao, đẩy

người vào lòng bàn tay đang mở ra của anh. Nó thật ấm áp dù đã cách một
lớp tóc, nó cho cô cả sự tuyệt vọng lẫn niềm tin, cô muốn quay nhanh lại và
cầu xin sự tha thứ của anh. Nhưng chính anh lại là người ra hiệu cho cô
quay lại.

"Anna", anh thì thầm trong tiếng nghẹn ngào, "chúng ta cần nói chuyện

với nhau".

"Em không thể chịu đựng như thế này mãi", cô kiềm chế cảm xúc, nước

mắt tuôn trào.

"Anh cũng vậy."

"Vậy tại sao anh...?" Cô gần như không thở được, hơi thở cứ dồn dập,

cố gắng thoát ra khỏi vòm họng như muốn đe dọa mạng sống của cô cùng
những tiếng hổn hển.

"Anh không thể quên, Anna", anh biểu lộ sự tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.