ĐẮM SAY - Trang 306

chỉ vì em. Nhưng em không có cơ hội bởi vì em đã quay trở vào trong nhà
khi thấy anh ấy đứng đó, bên cạnh con ngựa, em nghe tiếng anh ấy khóc.
Anh ấy... anh ấy ôm chầm lấy bờm của con Bill... và..." Giọng James nhỏ
dần cho đến khi nó chỉ còn là một tiếng thì thào. Cậu cào lên một vật gì đó
trên mặt bàn bằng ngón tay cái. "Chị Anna, em chưa từng thấy một người
đàn ông nào khóc trước đó. Em không biết đàn ông lại có thể khóc.

Đừng nói với anh ấy là em đã kể cho chị nghe đấy, được chứ?"

"Không đâu, James, chị không nói với anh ấy đâu. Chị hứa." Cô vươn

người và vỗ nhẹ một cái vào tay cậu.

"Chị Anna, em biết anh Karl thích chị hơn chị Kerstin. Nếu không, tại

sao anh ấy lại khóc chứ?"

"Chị không biết." Cô nghĩ về điều này trong chốc lát.

"Dù vậy, Kerstin đẹp đấy chứ." Anna bâng quơ. "Cô ấy còn có da có

thịt, Karl thích thế."

"Chị không làm gì sai cả, còn nếu anh Karl nghĩ vậy, anh ấy mới chính

là người làm chuyện sai trái!"

Đó chính là điều Anna nghĩ mình đã đánh mất từ đứa em của mình. Cô

đã khờ khạo nhận ra rằng chính bởi quá ngưỡng mộ Karl mà tình cảm cậu
dành cho cô ít đi. Nhưng khi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm và Karl đổ lỗi
cho cô, thì James luôn sẵn sàng đứng lên bảo vệ cô như cậu vừa làm.

"Ôi James! Cảm ơn bé cưng", cô nói, gọi cậu bằng cái tên mà cô đã từng

gọi khi cậu còn là một đứa bé mũi thò lò, nắm đuôi áo cô chạy quanh đường
phố Boston.

"Chị Anna?", James hỏi, sau khi chăm chú nhìn vào ngọn lửa, cố tránh

cảm giác bối rối với cách gọi âu yếm của Anna vì cậu đã là một cậu thiếu
niên sắp trưởng thành, "Chị có nghĩ anh ấy sẽ quay về nhà không?".

"Tất nhiên rồi, vì đây là nhà của anh ấy mà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.