ĐẮM SAY - Trang 307

"Anh ấy không đem theo súng, chị Anna. Anh ấy để nó lại đây cho

chúng ta."

"Ồ, đừng có ngớ ngẩn nữa. Nếu em lo lắng rằng... rằng có hổ ở trên

những cây thông thì em cũng biết quá rõ rằng ông Olaf đang ở đó với anh
ấy và ông ấy có súng."

"Này, chị là người đầu tiên nói em ngớ ngẩn đấy, đó chắc cũng là những

gì đang ở trong đầu của chị đấy, nên chị không cần phải nói ra đâu."

"Karl là một người cẩn thận nhất mà chị từng gặp. Anh ấy cũng là một

tay thợ săn cừ khôi. Bây giờ, hãy tin chị đi, những con hổ đó là điều cuối
cùng mà chúng ta phải lo lắng."

Nhưng sau khi đã lên giường ngủ, Anna chỉ nằm đó hàng giờ đồng hồ,

nhớ lại mùi thơm của nhựa thông, mũi của cô như đang đánh hơi, tìm kiếm
tận trong rừng sâu mùi của mèo rừng, để có thể cảnh cáo Karl nếu cô tìm ra
chúng. Chiếc gối của anh đang ở bên cạnh cô, căng phồng và trống trơn. Cô
đấm vào nó, tạo ra một cái lỗ ở chính giữa gối và giả vờ rằng anh chỉ đi ra
ngoài một vài phút thôi. Đã cả nghìn lần kể từ khi anh biết sự thật, cô khóc
trong im lặng, nén những âm thanh đó lại trong cổ họng mình, "Em xin lỗi,
Karl. Em xin lỗi. Tha thứ cho em". Nhưng đêm nay, cô còn nói thêm, "Làm
ơn, đừng đi với cô ta mà Karl. Hãy quay về đây với em."

Cô ngủ thiếp đi. Rồi bất chợt, cô tỉnh giấc, nghĩ đến Karl đang khóc trên

bờm cơn ngựa, biết rằng anh đang khóc vì cô. Em xin lỗi anh, Karl, cô nghĩ
với một niềm thống khổ.

Cô lại thiếp đi trong giấc ngủ, rồi lại ngồi dậy như thể bị một vòi nước

nâng lên trần nhà. Có chuyện gì đấy đang xảy ra! Ngay khi nghĩ như vậy thì
giọng James vang lên thật chói tai, nghe có vẻ hoảng loạn.

"Chị Anna, chị còn thức không? Có tiếng động gì đó ở bên ngoài! Chị

nghe đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.