Karl Lindstrom đều phơi bày trước mắt cô, trên đôi môi của anh khi anh
nói, và cả trên đôi bàn tay anh khi anh vuốt từ mái tóc cô xuống cổ, rồi
xuống chiếc váy cô đang mặc.
"Trong suốt mấy tháng qua, Anna, khi xây ngôi nhà này, anh đã mơ đến
đêm nay và tưởng tượng mọi việc sẽ diễn ra như thế nào. Anh đã nghĩ đến
lúc em ở đây, ngồi vào bàn và nói về những việc chúng ta sẽ làm sau khi ăn
tối. Anh luôn mơ giây phút được yêu em ngay trước ngọn lửa ấm áp đang
bập bùng cháy trong lò sưởi. Lúc này đây, Anna, anh thấy mình gần như đã
mất tất cả những gì phải rất khó nhọc mới có được vì sự ngu dại của bản
thân. Nhưng anh muốn có lại mọi thứ, Anna. Anh muốn có lại tất cả, giống
như đêm nay. Chiếc bàn tuyệt đẹp này do chính tay em sắp xếp, và cả em
trong chiếc váy đầm mượt mà này, và..."
Nhưng lúc này, chính Anna lại đặt tay lên môi anh để làm anh yên lòng.
"Vậy thì tại sao anh lại nói nhiều như vậy, Karl?", cô thì thầm, giọng nói
của cô nhẹ nhàng, run run và chua xót.
Đôi mắt của anh đầy khao khát, và rồi anh chạm tay vào khuôn mặt cô,
kéo cô lại gần mình. Đôi môi họ hé mở, mắt họ nhắm lại, anh hôn cô một
cách do dự còn cô dường như vẫn đang quá ngỡ ngàng.
"Tha thứ cho anh, Anna", anh thì thầm trong hoang dại, "tha thứ cho
anh vì tất cả những tuần vừa qua".
Nhìn sâu vào đôi mắt anh, Anna tự hỏi liệu giây phút này có thể kéo dài
đến tận nhiều năm sau hay không?
"Ôi Karl! Không có gì để tha thứ cả. Em mới là người phải xin anh điều
đó." "Không", anh nói to và rõ hơn, "em đã từng xin lỗi anh, vào cái đêm
em đi hái quả nam việt quất cho anh".
Anh vẫn quỳ ở đó, nắm lấy tay cô, gối đầu lên đùi cô. Lúc này, Karl
điên cuồng mong cô sẽ âu yếm anh, để anh biết chắc cô đã tha thứ cho
mình. Cô nhìn xuống tóc anh, những lọn tóc vàng, xoăn xõa xuống cổ. Tình