ĐẮM SAY - Trang 71

James đều cảm nhận được điều này trước khi anh nói, "Bây giờ, mọi việc
ổn rồi. Hai người có thể nghỉ ngơi".

"Sao anh biết?", James điều tra.

"Nhờ vào những con sóc. Hai người có thấy sóc không?"

Anna nhìn quanh nhưng không thấy chú sóc nào. "Ở đâu?", cô hỏi và

nheo nheo mắt.

"Ở đó." Nhìn theo hướng chỉ tay của Karl, cuối cùng cô cũng thấy một

cái đuôi xù lông rậm rạp, nhảy lên những cây sồi. "Lũ sóc sẽ núp vào tổ nếu
lũ mèo đến gần. Và khi mọi người thấy chúng tự do chạy nhảy trên những
cây sồi, có nghĩa là mối đe dọa đã qua. Nhưng em nên giữ khẩu súng thêm
một chút nữa, đặt chúng lên đùi mình đi, em trai. Em đã làm rất tốt!"

Một cảm xúc tự hào mà James chưa bao giờ có trước đây tràn đầy lồng

ngực cậu. Sự hả hê sau khi đã thoát khỏi nguy hiểm rất mới mẻ đối với cậu.
Nó hoàn toàn khác những cảm xúc cậu có trước đây. Cầm súng như một
người đàn ông, được Karl tin tưởng để làm việc này, trở thành người bảo vệ
cho mọi người khi có nguy hiểm, tất cả những điều này tạo nên một cảm
xúc thăng hoa của sự trưởng thành trong con người cậu bé.

Ki.ko.Xiao

"Vậy là em đã học được bài học đầu tiên về rừng rồi đấy!", Karl lưu ý.

"Vâng, thưa anh", James trả lời, đôi má cậu phồng lên.

"Vậy em nói xem, em đã học được gì nào?"

"Phải cẩn thận ở rừng thông vì lũ mèo che giấu mùi của chúng ở đấy.

Còn những cây sồi là nơi rất thích hợp để hổ rừng ngồi trên đó. Nhìn lũ sóc
và giữ súng đến khi thấy chúng xuất hiện. Và..." James giữ sự trịnh trọng
nhất cho câu nói cuối cùng, "nói chuyện to lên để đuổi lũ mèo".

Anna ngạc nhiên, không nói nên lời. James đã học được bài học này chỉ

từ ví dụ của Karl nêu lên. Cô chưa bao giờ thấy em trai mình nhanh nhạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.