DẶM XANH - Trang 323

Tóm lại, chuyện ầm ĩ kéo dài khoảng hai tuần lễ. Trong thời gian đó, tôi
không dám lơ là, nói gì đến nghỉ một ngày để thực hiện ý tưởng đã hình
thành tại bàn ăn trong bếp nhà tôi vào buổi sáng sau tất cả những chuyện ồn
ào. Tôi biết chắc gánh xiếc đã rời khỏi thị trấn khi đi làm vào một ngày
miễn cưỡng giữa tháng mười một - ngày mười hai, tôi nghĩ thế, nhưng đừng
bắt bẻ tôi về thời gian. Đấy là ngày tôi thấy một tờ giấy mà tôi vốn khiếp sợ
nằm giữa bàn giấy: lệnh thi hành án tử hình đối với John Coffey. Curtis
Anderson đã kí lệnh thay vì Moores, nhưng tất nhiên công hợp pháp, và tất
nhiên nó cũng phải qua tay Hal để đến tay tôi. Tôi có thể tưởng tượng Hal
đang ngồi tại bàn làm việc của mình trong phòng Quản Trị, với tờ giấy đó
trên tay, ngồi đó và nghĩ về vợ, người đã trở thành phép màu nhiệm chín
ngày đối với các bác sĩ ở Bệnh viện Đa khoa Indianola. Melly nhận được
giấy thi hành án tử do các bác sĩ đó trao, nhưng Melly đã xé nát chúng.
Nhưng bây giờ, đến lượt Coffey bước Dặm Đường Xanh và ai trong số
chúng ta có thể ngăn chặn điều đó? Ai trong số chúng ta sẽ ngăn chặn điều
đó?
Thời hạn trên bản án tử hình là ngày hai mươi tháng mười một.
Ba ngày sau khi nhận được nó - tôi nghĩ là ngày mười lăm - tôi nhờ Janice
gọi đến sở báo bệnh. Sau một tách cà phê tôi lái lên hướng Bắc trên chiếc
xe Ford tồi tàn nhưng mặt khác, lại đáng tin cậy. Janice đã hôn tôi và chúc
may mắn; tôi cảm ơn nàng nhưng không còn ý tưởng rõ ràng sẽ là thứ may
mắn nào - tìm cái tôi đang tìm, hay không tìm. Tất cả những gì tôi biết chắc
là không cảm thấy muốn hát trong lúc lái xe. Ngày hôm ấy thì không.
Ba giờ chiều hôm ấy tôi đã lên đến xứ sở đầy núi non. Tôi đến Tòa án hạt
Purdom ngay trước khi nó đóng cửa, xem xét một số hồ sơ rồi được Cảnh
sát trưởng ghé thăm, người đã được thư kí Tòa báo cáo có một gã lạ mặt
đang tò mò xía vào chuyện bí mật của địa phương. Cảnh sát trưởng Catlett
muốn biết tôi nghĩ tôi đang làm gì. Catlett suy nghĩ kĩ càng rồi nói tôi nghe
một chi tiết đáng quan tâm. Anh ta bảo sẽ chối nếu tôi tiết lộ lung tung. Chi
tiết đó dù chưa phải là yếu tố quyết định nhưng vẫn là một điều gì đó, được
rồi. Chắc chắn là một điều gì đó. Tôi suy nghĩ về nó suốt con đường về nhà,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.