DẶM XANH - Trang 378

vào tuổi già. Đôi khi tôi nghe thấy tiếng chuông gọi, hoặc tiếng quẹt của
một chiếc giày ngoài hành lang, hoặc chiếc TV nhỏ của bà Javits mở nghe
bản tin về khuya. Tôi nằm đây và nếu mặt trăng ở ngoài cửa sổ, tôi sẽ ngắm
nó. Tôi nằm đây và nghĩ về Brutal, Dean, và thỉnh thoảng là William
Wharton đang lải nhải: “Đúng vậy, đồ mọi đen, xấu như mày muốn.” Tôi
nghĩ đến Delacroix nói: “Xem này, sếp Edgecombe, tôi đã dạy ông Jingles
diễn trò mới.” Tôi nghĩ đến Elaine đang đứng ở bậc cửa vào phòng sưởi
nắng và ra lệnh cho Brad Dolan để tôi yên. Đôi khi tôi ngủ thiếp đi và thấy
con đường hầm dưới cơn mưa, có John Coffey đứng bên dưới những cái
bóng. Trong những giấc mơ nhỏ bé này, điều đó không bao giờ là sự đánh
lừa của con mắt; luôn luôn chắc chắn là gã, anh chàng to xác của tôi, gã cứ
đứng đó và nhìn. Tôi nằm đây và chờ đợi. Tôi nghĩ về Janice, tôi đã mất
nàng như thế nào, nàng đã rải đầy màu đỏ qua ngón tay tôi dưới cơn mưa và
tôi chờ. Chúng tôi nợ nhau một cái chết, không có ngoại lệ, tôi biết điều đó,
nhưng đôi khi Chúa ơi, Dặm Đường Xanh dài thăm thẳm.

HẾT.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.