DẶM XANH - Trang 339

Khi John tắm xong trở về và tay lính gác thời vụ đã đi khỏi, tôi mở khóa xà
lim, bước vào và ngồi lên sạp bên cạnh gã. Brutal ngồi tại bàn trực. Anh ta
ngước nhìn, thấy tôi ở trong xà lim một mình nhưng không nói gì. Anh ta
quay lại với mớ giấy tờ nào đó đang thanh toán dở dang, liếm mãi đầu bút
chì.
John nhìn tôi bằng đôi mắt kì lạ của gã - vằn máu, xa vắng, sắp trào nước
mắt... nhưng lại bình thản, như thể khóc không phải là một cách sống tồi tệ
khi đã trở thành thói quen. Thậm chí gã còn khẽ nở nụ cười. Người gã tỏa
mùi thơm xà phòng Ivory, sạch sẽ và tươi mát như một em bé sau buổi tắm
chiều.
- Chào sếp. - Gã lên tiếng rồi đưa tay ra, nắm lấy tay tôi bằng cả hai bàn tay.
Gã bắt tay với một vẻ tự nhiên hoàn hảo.
- Chào John. - Cổ họng tôi như vướng một khối gì đó mà tôi gắng gượng
nuốt xuống. - Tôi đoán anh biết chúng ta sắp đến thời hạn đã định. Thêm
một hai ngày nữa.
Gã không nói gì, chỉ ngồi đó nắm tay tôi trong tay gã. Nhìn lại sự việc, tôi
nghĩ rằng điều gì đó đã bắt đầu xảy ra với tôi nhưng vì quá tập trung - về
tinh thần lẫn cảm xúc - vào bổn phận nên không nhận ra.
- Anh muôn ăn món gì đặc biệt ưa thích vào đêm ấy không John? Chúng tôi
có thể thỏa mãn cho anh hầu hết thứ gì. Kể cả một chai bia nếu anh muôn,
có điều phải đựng trong tách cà phê, thế thôi.
- Tôi chưa bao giờ uống. - Gã trả lời.
- Vậy thì một món ăn đặc biệt nào đó?
Gã nhíu mày bên dưới phần sọ nhẵn nhụi màu nâu. Rồi những nếp nhăn dãn
ra và gã mỉm cười.
- Được thịt bò băm thì ngon.
- Sẽ có thịt bò băm. Nước béo và khoai tây nghiền nữa. - Tôi có cảm giác tê
dại như khi ta nằm ngủ đè lên cánh tay, ngoại trừ lần này là tê dại toàn thân.
- Ăn kèm với thứ gì khác?
- Không biết, sếp ạ. Tôi nghĩ là bất cứ thứ gì sếp có. Đậu bắp cũng được, tôi
không kén chọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.