DẶM XANH - Trang 347

mỏi vì ở trong bóng tối. Phần lớn vì nỗi đau. Nếu có thể chấm dứt nó, tôi đã
làm. Nhưng tôi không thể.
Dừng lại, tôi cố thốt lên. Dừng lại, buông tay tôi ra. Tôi sẽ chết đuối nếu
anh không dừng lại. Chết đuối hoặc nổ tung.
- Anh sẽ không nổ tung. - Gã nói, khẽ mỉm cười trước ý tưởng đó... nhưng
gã buông tay tôi.
Tôi chúi người ra phía trước, thở gấp. Giữa hai đầu gối, tôi nhìn thấy từng
vết nứt trên nền xi măng, từng rãnh xẻ, từng vệt mica lóe sáng. Tôi nhìn lên
tường và thấy những cái tên được viết trên đó vào các năm 1924,1926,1931.
Những cái tên đó đã bị phai mờ, những con người viết ra chúng cũng đã bị
xóa bỏ, theo một cách nói, nhưng tôi đoán chúng ta không bao giờ có thể
xóa bỏ hoàn toàn bất cứ điều gì, không thể trong cái thế giới thủy tinh tối
tăm này. Và bây giờ tôi lại nhìn thấy họ, một mớ rối rắm những tên tuổi
chồng chất lên nhau, nhìn họ như đang lắng nghe người chết nói chuyện, ca
hát và gào xin lòng khoan dung. Tôi cảm thấy mắt mình đang đập trong hốc
mắt của họ, nghe được con tim của chính mình, cảm nhận luồng máu lộng
gió đang tràn qua những con đường trong cơ thể tôi như những lá thư được
gửi đi khắp nơi.
Tôi nghe tiếng còi xe hỏa ở phía xa - chuyến xe hỏa ba giờ năm mươi phút
đi Priceford, tôi hình dung thế nhưng không chắc, bởi vì trước đây chưa bao
giờ nghe. Chưa bao giờ nghe từ Cold Mountain - điểm nó đến gần trại giam
nhất là mười dặm về hướng Đông. Tôi không thể nghe được từ trại giam,
hẳn bạn sẽ nói thế và như thế, cho đến tháng mười một năm 1932. Hẳn tôi
đã tin là thế nhưng ngày hôm ấy tôi nghe thấy tiếng còi xe hỏa.
Ở đâu đó một bóng đèn vỡ tan, phát tiếng nổ to như tiếng bom.
- Anh đă làm gì cho tôi. - Tôi thì thào. - Ôi John, anh đã làm gì?
- Xin lỗi, thưa sếp. - Gã nói với vẻ bình thản. - Tôi không suy nghĩ. Không
suy nghĩ nhiều, tôi thú nhận. Anh sẽ sớm cảm thấy bình thường.
Tôi đứng lên, bước ra cửa xà lim. Có cảm giác tôi đang bước đi trong
mộng. Khi tôi ra đến cửa, gã nói:
- Anh thắc mắc tại sao chúng không la hét. Đấy là điều duy nhất anh còn
thắc mắc, phải không? Tại sao hai bé gái đó không la hét khi chúng còn ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.