ĐÀN BÀ 30 - Trang 88

tha thiết. Tất cả chấm dứt khi tôi vào đời, tôi bỏ
Hà Nội đi rất nhanh, không rõ sau lưng tôi cuộc
sống đã tiếp diễn thế nào.

Kết cục những ngày nghỉ ngắn ngủi ở

Việt Nam kết thúc, tôi không làm được cái gì
cả. Một đêm thức trắng như nhiều đêm đánh
vật với bài vở, nghe Kiss Radio nhạc dịu dàng
với một bình minh đầy tiếng chim hót, lúc năm
giờ sáng, mở trang báo điện tử ra đọc tin nhà
văn Hoà Vang đã mất, cảm giác thật rưng rưng,
đau và hối hận lặng lẽ. Tôi nhớ những năm
199x, một lần nhà văn Hoà Vang bảo, thôi
chúng mày mang văn ra đây cho tao đọc xem
chúng mày viết văn thế nào, mỗi đứa 1 truyện
thôi, và giấu tên dưới bản thảo. Tao sẽ đoán
người!

Tôi hồi đó làm việc tập hợp bản thảo của

toàn bộ nhóm bút Hương Đầu Mùa hàng tháng,
toàn văn thơ, thơ văn rồi lại văn thơ, đưa ngay
tập bài buổi sáng vừa thu về cho chú xem. Lần
sau đến chơi, lại hai đứa hùng hục lao những
chiếc xe đạp kêu xành xạch dọc đường vào tận
ngõ. Tôi nhớ nhất chú Hoà Vang bảo, tao giả lại

88

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.