ĐÀN HƯƠNG HÌNH - Trang 107

Đúng, phu nhân nói đúng, đánh hắn bẩn tay. Ta đường đường là tri huyện,
mệnh quan của triều đình, tranh hơn tranh kém với bọn tiểu nhân làm gì!
Hắn là cái gì? Là đồ con lợn ư! Lợn còn chững chạc hơn hắn! Là đồ chó ư?
Chó còn cao quí hơn hắn! Nhưng ta còn cách nào khác? Viên đại nhân yêu
cầu ta đích thân đi mời hắn, quan to hơn một cấp không cưỡng được, ta sai
người đi mời hắn nhưng hắn không chịu, ta đành xuất tướng. Có thể thấy,
trong con mắt Viên đại nhân, tri huyện Cao Mật giá trị không bằng tên đao
phủ.
Đến bên ngoài sảnh đường, ta cầm tay tên súc sinh – bàn tay hắn nóng như
lửa, mềm như bún, quả nhiên bàn tay rất khác người! Ta định kéo hắn vào
đại sảnh, ra vẻ thân tình khiến hắn không có dịp tố khổ. Nhưng hắn chỉ
giằng một cái là tuột được tay ra, nhìn ta vẻ bí hiểm, không hiểu hắn định
giở trò gì. Hắn chui vào trong kiệu, cầm chuỗi hạt đeo lên cổ, lật ngược cái
ghế đàn hương, đội lên đầu. Thằng chó gió thổi ngã ấy không ngờ đội nổi
cái ghế nặng trịch, và thế là hắn đầu đội bùa hộ mệnh, chệnh choạng đi vào
sảnh đường. Ta lúng túng đi sau hắn. Tại sảnh đường, ta trông thấy Viên đại
nhân mặt ngỡ ngàng, đang ngồi sánh vai với Tổng đốc Giao – Aùo Caclôt.
Caclôt có khuôn mặt kinh dị, mắt hấp háy liên tục.
Tên súc sinh đội ghế đi vào giữa sảnh đường, giọng sang sảng: “Tiểu nhân
Triệu Giáp, nguyên đao phủ Bộ Hình đội ơn Hoàng Thái Hậu cho phép cáo
lão về quê, xin khấu kiến đại nhân”.
Viên đại nhân hoang mang, vội rời chỗ ngồi, lặc lè cái bụng, chạy gằn đến
trước mặt tên súc sinh, giơ tay đỡ cái ghế trên đầu hắn. Cái ghế quá nặng,
Viên đại nhân không bê nổi. Thấy vậy, ta vội chạy đến cùng Viên đại nhân
đỡ cái ghế xuống, thận trọng lật sấp nó lại, đặt chính giữa sảnh đường. Viên
đại nhân xốc áo phủi tay, bỏ mũ quỳ lạy: “Thần Sơn Đông Tuần phú Viên
Thế Khải, kính chúc Hoàng thượng Hoàng Thái Hậu sống lâu muôn tuổi!”
Như sét đánh ngang tai, ta đứng như trời trồng! Đợi Viên đại nhân hành lễ
xong, ta bỗng hiểu ra, mình đã phạm tội tày đình. Thế là ta quì sụp, hướng
về tên súc sinh hành đại lễ: lạy ba lạy, khấu đầu chín cái, trán nổi u vì đập
phải gạch vỡ. Khi ta cúi lạy cái ghế, lão Caclôt ghé miệng nói nhỏ với tay
phiên dịch ngồi bên cạnh, một nét cười khinh miệt trên khuôn mặt dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.