Tôn Mi Nương mong cái ngày này hơn tất cả những người khác. Nàng đã
hai lần trông thấy mặt quan huyện. Lần thứ nhất là vào một đêm mưa phùn
lất phất đầu xuân, nàng đuổi đánh con mèo ăn vụng cá, đụng phải kiệu
quan huyện, dẫn đến chuyện quan huyện vào quán của nàng. Qua ánh nến
sáng trưng, nàng thấy quan huyện tướng mạo đường hoàng, cử chỉ khoan
thai như từ trong bức họa bước ra. Ông lớn nói nằng hòa nhã, thái độ dịu
dàng, tuy chuyện vãn đôi câu nhưng ông đã tỏ ra thân tình khác thường.
Người đàn ông nay so với người chồng giết chó mổ lợn của nàng… không,
không thể so sánh như thế! Kỳ thực, trong trái tim nàng khi ấy hoàn toàn
không có hình ảnh người chồng Giáp Con. Nàng cảm thấy bước chân nhẹ
tênh, tim đập như trống làng, mặt nóng bừng. Nàng nói quá nhiều những
câu xã giao và chân tay cứ quýnh lên vì săn đón để che giấu sự hoảng loạn
của con tim, nhưng tay áo vẫn gạt vỡ bát rượu; chân vẫn va phải ghế băng.
Tuy ông lớn phải làm ra vẻ nghiêm trang trước mặt mọi người, nhưng từ
giọng ho một cách không tự nhiên và cặp mắt long lanh của ông lớn, nàng
cảm nhận được tình cảm nảy sinh trong lòng ông. Lần gặp thứ hai là hôm
đọ râu, nàng đảm nhiệm vai trò trọng tài có tiếng nói quyết định thắng thua.
Nàng không những nhìn rõ hơn dung mạo, mà còn ngửi thấy mùi hương
trên người ông lớn. Bím tóc đen mượt và cái gáy phẳng phiu của ông lớn kề
sát làn môi nàng, ôi chao, gần ơi là gần… Nàng nhớ nước mắt mình rơi trên
cổ ông lớn, chắc chắn là ông có biết nước mắt mình đã rơi trên cổ ông…
Ông lớn thưởng cho nàng một lượng bạc để ghi nhận thái độ vô tư của
nàng. Khi nàng đến lĩnh bạc, viên thơ lại có bộ râu dê nhìn nàng từ đầu đến
chân bằng cặp mắt khác thường, ánh mắt dừng lại rất lâu trên hai bàn chân
của nàng, khiến nàng đang từ mây xanh rơi xuống vực thẳm. Qua ánh mắt,
nàng đoán ra tâm trạng của viên thơ lại. Nàng kêu thầm: Trời ơi, đất ơi, mẹ
ơi, cha ơi, con tàn đời vì đôi chân này! Nếu mẹ chồng có thể gọt bé chân
nàng bằng dao chọc tiết lợn, thì cứ để bà gọt, đau mấy nàng cũng chịu
được! Nếu gọt bé chân mà phải chết sớm mười năm, nàng tình nguyện chết
sớm mười hai năm! Nghĩ đến đây, nàng hận cha không để đâu cho hết! Cha
ơi, ông đã hại mẹ tui lại hại cả tui, ông chỉ biết có ong bướm mà không lo
toan gì cho con gái của ông, ông chỉ biết nuôi tui lớn lên mà không mướn