ĐÀN HƯƠNG HÌNH - Trang 182

Ông cảm thấy ngực đau không chịu nổi, y như hồi học nghệ bị ngã khi tập.
Chân tay ông vẫn còn run, trong bụng vẫn hát trầm một hồi ba cảnh của
một vở diễn.
Lúc vầng trăng lưỡi liềm treo trên ngọn cây liễu, ông nghe thấy tiếng vó
ngựa từ phía tây của con đường đá, phi tới. Ông nhảy dựng lên, bàn tay
nóng hổi nắm chặt cây gậy gỗ táo, chuẩn bị đối phó. Ông trông thấy, dưới
ánh trăng sao yếu ớt, một con la to lớn màu đen, ngất ngưởng chạy tới,
người cưỡi mặc đồ đen, đeo mạng đen, không rõ mặt.
Đến trước cửa quán, người ấy lăn khỏi mình con la, gõ cửa cộc cộc.
Ông nắm chắc cây gậy, nín thở, nấp sau cánh cửa.
Tiếng gõ không mạnh, nhưng bức bách.
Giọng khản đặc, ông hỏi:
- Ai?
- Tui!
Ông nhận ra ngay tiếng con gái, mở vội cửa, nàng Mi Nương màu đen lách
vào, nói luôn:
- Cha, đừng nói gì nữa, chạy mau!
- Vì sao cha phải chạy? – Ông giận dữ nói – Chính chúng chọc ghẹo con
nhà lành trước!
Con gái ngắt lời ông:
- Cha gây họa lớn rồi! Người Đức điện báo cho Bắc Kinh, Tế Nam. Viên
Thế Khải cũng điện cho Tiền đại nhân phải bắt cha ngay trong đêm nay, đội
truy bắt sắp tới rồi!
- Thế này thì còn công lý gì nữa!
Ông định tranh luận, nhưng con gái nổi cáu, nói:
- Nước đến chân rồi! – Con gái nghiêng tai nghe. Từ xa vọng lại tiếng vó
ngựa dồn dập – Cha, đi hay ở tùy cha định liệu – Nàng nghiêng mình lách
ra ngoài, nhưng lại ló nửa người vào trong, nói – Cha chạy đi, bảo dì Hồng
giả điên.
Ông trông thấy con gái nhẹ nhàng nhảy lên mình la, cúi rạp, gắn người với
la làm một. Con la hắt xì hơi, chạy vụt đi, ánh sao nhảy nhót trên cặp mông,
thoắt cái hòa lẫn vào bóng đêm, tiếng vó xa dần về hướng đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.