Ông vội vàng đóng cửa, quay lại thì đã thấy vợ xõa tóc, mặt bôi đầy nhọ
nồi, vạt trước mở phanh, để lộ mảng ngực trắng phau, đang đứng trước
mặt. Nàng nói, giọng nghiêm túc:
- Nghe lời Mi Nương, chạy đi!
Ông nhìn cặp mắt long lanh trong đêm tối của vợ, trong lòng chua xót.
Trong giờ phút đặc biệt này, người đàn bà bề ngoài có vẻ yếu đuối, lại dũng
cảm cơ trí đến thế! Ông nhào tới ôm chặt vợ. Vợ ông dùng sức đẩy ông ra,
giục:
- Chạy mau đi, bố nó! Đừng lo cho em và các con.
Ông vọt ra cửa, men theo con đường mòn quen thuộc ngày thường ông vẫn
đi lấy nước, trèo lên đê Mã Tang. Ông nấp sau gốc cây liễu lớn, chăm chú
nhìn xuống thị trấn yên tĩnh, con đường màu xám và ngôi nhà của ông. Ông
nghe rõ tiếng khóc nức nở của thằng Bảo và cái Vân mà lòng như dao cắt.
Trăng non như mày ngài gác trên chân trời phía tây, đẹp đến não lòng. Bầu
trời mênh mông điểm kín những vì sao, ánh sao lung linh như kim cương.
Thị trấn tối mò, không nhà nào lên đèn. Ông biết, mọi người chưa ngủ,
đang lắng nghe động tĩnh ngoài phố, làm như chìm trong đêm tối thì triệt
tiêu được tại họa không bằng. Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, chó trong thị
trấn sủa đồng loạt. Đội khinh kỵ đen ngòm chen lấn nhau phi tới, không
đếm được có bao nhiêu con ngựa, chỉ nghe tiếng cá sắt nện trên mặt đường
đá, bắn lên từng chuỗi lửa hoa.
Đoàn ngựa đến trước cửa nhà ông, lượn mấy vòng rồi dừng lại. Ông trông
thấy loáng thoáng bọn bắt người, loáng thoáng từ trên lưng những con ngựa
nhảy xuống đất. Bọn chúng hò hét, hình như cố ý để lộ mục tiêu. Hò hét
một hồi, chúng mới đốt mấy cây đuốc đem theo, ánh đuốc soi tỏ đoạn
đường, nhà cửa, và những cây liễu trên đê. Ông vội thu mình nấp kín hơn
nữa sau gốc cây. Đàn chim trú đêm thấy động, vỗ cánh aby lên rào rào. Ông
ngoảnh nhìn thấy dòng sông phía sau. Chuẩn bị phòng khi phải nhảy xuống
chạy trốn. Nhưng đội truy bắt không hề để ý lũ chim vỡ đàn, cũng không
một ai lên sục sạo trên đê.
Lúc này ông đã nhìn rõ, tất cả có chín con ngựa, màu lông lôm côm, trắng
có đen có, đỏ có vàng có, đều là giống ngựa bản địa, dáng không đẹp,