thời nói mình là Tôn Bính, người đánh chết tên kỹ sư Đức.
Ngày mồng bảy tháng Hai, tức là ngày thứ năm sau khi tên Đức bị đánh
chết. Buổi trưa. Ông ăn mấy cái bánh tráng, uống một bát nước lạnh, nằm
trên giường nghe đám chi khách líu ríu và con gõ kiến mổ cây làm tổ, mơ
màng nửa thức nửa ngủ. Bỗng từ bên kia sông vọng lại tiếng súng nổ chát
chúa. Lần đầu tiên trong đời, ông nghe thấy tiếng nổ của loại súng khai
hậu, bắn nhanh, khác xa tiếng nổ của súng bản địa. Tim ông nhói một cái,
hiểu rằng đại sự thế là đã hỏng. Ông nhảy xuống đất, cầm lấy cây gậy gỗ
táo, nấp sau cánh cửa cũ nát, đợi kẻ thù. Lập tức mấy tiếng nổ đanh nhưng
vẫn từ bên kia sông vọng tới. Ông không thể cứ ở trong nhà được nữa, bèn
lẩn ra ngoài, lom khom vượt qua mấy bức tường đổ, chạy vào rừng liễu.
Ông nghe bên trấn Mã Tang, tiếng vợ khóc, tiếng con gào, tiếng ngựa hí,
tiếng lừa kêu, tiếng chó sủa, cùng dậy lên, nhưng không thể nhìn thấy cái
gì. Cái khó ló cái khôn, ông giắt gậy vào cạp quần, trèo lên cây liễu cao
nhất. Lũ chim khách bị phá rối, từng đàn từng lũ tấn công ông quyết liệt.
Ông khua gậy đuổi chúng đi, hết đợt này đến đợt khác. Ông đứng bên một
cái tổ to bự của chim khách, tay vịn chạc cây, nhìn sang bên kia sông. Tình
hình bên trấn lần lượt diễn ra trước mắt ông.
Ông trông thấy, có đến bốn mươi chín con ngựa tây cao to đứng rải rác trên
khoảng đất trống cửa nhà ông, bọn lính tây quần áo rực rỡ, đầu đội mũ ống
cài lông chim, tay cầm súng màu xanh đen lắp lưỡi lê, nhằm cửa ra vào và
cửa sổ nhà ông mà bắn. Từng đám khói trắng phụt ra từ đầu nòng như từng
chuỗi bông cúc nhỏ, rất lâu mới tan. Những cúc áo bằng đồng, và những
lưỡi lê bằng thép, sáng loáng dưới nắng. Đứng đằng sau đám lính tây, là
bọn lính dõng nhà Thanh, đầu đội nón có tua đỏ, trước ngực sau lưng đáp
thêm miếng tròn bằng và trắng. Mắt ông mờ đi, cây gậy tuột khỏi tay, va
đập vào cành cây trước khi rơi xuống đất. May mà tay ông bám chắc chạc
cây, không bị ngã theo.
Lòng như lửa đốt, ông biết đại họa đã thực sự giáng xuống, nhưng trong
lòng còn le lói chút hi vọng, đó là trông mong vào tài diễn xuất của vợ, nhất
là những vai giả dại. Bọn Đức rồi sẽ nhưng đám lính dõng, náo loạn một
hồi rồi tay không ra về. Cũng đúng vào lúc này ông quyết định, qua được