nói theo lẽ phải, tui xin lạy tạ – Ông chắp tay vái bốn phía, nói tiếp – Tui
đánh chết người, tội ai người nấy chịu, quyết không để liên lụy đến bà con!
Hôm sau, ông vẫn mở quán từ sáng sớm, lau chùi bàn ghế. Chú giúp việc
Thạch Đầu, vẫn ra sức kéo bễ quạt lò. Bốn ấm nước sôi sùng sục. Nhưng
mặt trời đã gần trưa mà vẫn không có khách. Đường phố trước cửa vắng
tanh, không một bóng người, từng cơn gió lạnh buốt cuốn lá bay đi. Vợ ông
mỗi tay bế một đứa, bám sau ông, không rời nửa bước. Cặp mắt to, trắng
đen phân minh, thấp thỏm không yên. Ông xoa đầu bọn trẻ, cười nhẹ nhõm:
về buồng nghỉ đi, không chuyện gì đâu, chúng tròng ghẹo con nhà lành,
nếu phải chém thì chém đầu chúng!
Ông biết mình cố ra vẻ bình tĩnh, vì rằng ông thấy bàn tay cầm giẻ lau của
ông run lẩy bẩy. Sau đó, ông bắt vợ phải vào sân trong, còn mình thì ngồi
ngoài quán, tay vỗ bàn, cất tiếng hát một khúc Miêu Xoang:
Ngóng quê nhà đường đi xa lắc, nhớ vợ hiền nương cậy vào ai. Như tui nay
dữ lành chưa rõ, còn nàng ư, sống chết khôn lường.
Aùi chà chà, toàn thân tui ướt đẫm vì sợ, nhen lửa lòng nung nầu con tim…
Như người ta mở đập nước, khúc thứ nhất hát xong, lời ca mà cả đời tích
cóp, cuồn cuộn chảy theo. Ông càng hát càng ai oán, càng hát càng thê
thảm, lệ chảy từng dòng xuống cái cằm không râu.
Hôm ấy, tất cả người dân ở trấn Mã Tang lặng nghe tiếng hát của ông.
Một ngày dài dặc trôi đi trong tiếng hát. Mặt trời sắp lặn đỏ như máu, quét
trên rừng liễu ven đê. Từng đàn chim sẻ đậu trên một ngọn cây liễu, cùng
cất tiếng kêu nháo nhác như mách bảo ông điều gì đó. Ông đóng cửa quán,
cầm cây gậy gỗ táo ngồi đợi trước cửa sổ. Ông chọc thủng giấy dán cửa,
nhìn ra ngoài quan sát động tĩnh. Chú giúp việc Thạch Đầu bên đến cho
ông một bát kê, ông ăn một miếng, nuốt không trôi. Ông bị sặc, hạt kê vọt
ra lỗ mũi như đạn ghém. Ông bảo Thạch Đầu:
- Này con, sư phụ gây đại họa, người Đức sớm muộn sẽ đến trả thù, nhân
lúc bọn chúng chưa tới, con nên trốn đi!
- Sư phụ, con không đi, con đánh giúp sư phụ – Thạch Đầu lôi trong bọc
cái giàn thun, nói – Con bắn rất trúng.
Ông không khuyên Thạch Đầu nữa. Cổ họng khê đặc, ông nói rất khó khăn.