ĐÀN HƯƠNG HÌNH - Trang 342

nhói đau. Bên trái treo hai đầu người, bên phải treo hai đầu người một đầu
khỉ. Bên trái là đầu Tám Chu và chú Quậy, bên phải là đầu ÚT Liên, Tiểu
Thất và con khỉ (Ngay cả con khỉ chúng cũng không tha, tàn nhẫn quá!)
Mặt trời đã lên cao, huyện nha vẫn im lìm, có lẽ đến giờ ngọ mới đưa cha
tui ra khỏi phòng giam. Lúc này, từ ngõ Đơn dối diện hôi chếch với cổng
chính của huyện, một đoàn người ăn mặc tề chủnh, đi về phía cổng huyện.
Ngõ Đơn rất nổi tiếng vì đã từng sản sinh hai vị tiến sĩ. Tiến sĩ là chuyện vẻ
vang trong quá khứ, duy trì cơ ngơi nhà họ Đơn hiện nay là một cử nhân.
Cụ Cử, họ Đơn tên Văn, hiệu Chiêu Cử, là một người đức cao vọng trọng.
Tuy cụ chưa từng đến nhà tui mua rượu mua thịt chó, cụ chưa khi nào ra
khỏi ngõ, chỉ ở nhà đọc sách, thư họa, vẽ tranh, nhưng cụ không xa lạ đối
với tui. Tên cụ được ông lớn Tiền nhắc đến không dưới một trăm lần. Ông
lớn Tiền, mắt sáng lên, tay vuốt râu, ngắm bức thư họa của cụ, tấm tắc: Cao
thủ, cao thủ! Con người này mà không đỗ kể cũng lạ! Lúc khác ông lại thở
dài: “Người này thì đỗ sao được?” Những lời nhận xét trái ngược của ông
khiến tui không hiểu ra làm sao, tui hỏi, ông không trả lời. Ông đặt tay lên
vai tui, nói: “Tài hoa vùng Cao Mật do người này độc chiếm, nhưng triều
đình sắp phế bỏ khoa cử, ông ta không còn cơ hội bẻ quế xem trăng nữa”.
Tui nhìn những dãy núi giống như núi mà không phải núi, nhìn những cây
giống cây mà không phải cây, người thì mờ mờ ảo ảo, thật tình chẳng hiểu
gì cả, vì tui là một dân thường, chỉ biết hát vài khúc Miêu Xoang, ngoài ra
tui chẳng biết gì hết. Nhưng ông lớn Tiền tiến sĩ xuất tân, một đại trí thức
nổi danh thiên hạ thì ông hiểu, ông nói tốt thì đó là tốt, ông đã phục Đơn
tiên sinh, thì Đơn tiên sinh phải là người nhà trời. Cụ Cử Đơn mày rậm mắt
to, mặt to tai lớn, mũi cao miệng rộng, râu tốt hơn râu người bình thường,
chỉ kém cha tui và ông lớn Tiền. Từ khi râu cha tui bị vặt trụi, râu ông lớn
Tiền xếp thứ nhất, thứ hau là râu cụ Cử. Chỉ thấy cụ đi đầu đoàn người, đầu
ngẩng cao, nghiễm nhiên là một lãnh tụ. Cổ cụ hơi vẹo, không hiểu ngày
thường vẫn thế hay hôm nay mới vẹo? Ngày thường ít khi gặp cụ, không ai
để ý chi tiết này. Khi cổ vẹo, cụ trở nên ngang tàng, không giống một văn
nhân, trái lại, giống một tướng cướp, lâu la hàng đàn. Đi sau cụ toàn là
những người có tên tuổi ở Cao Mật. Ông béo đội khăn đỏ là Lý Thạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.