Mạc Ngôn
Đàn Hương Hình
III. Đuôi Beo
III-Chương 3
TÔN BÍNH GIẢNG MIÊU XOANG
Hay hay hay…, màn kịch bắt đầu! Tôn Bính nhốt trong lồng đi diễu phố.
Tiết trung thu, nắng vàng chói lọi.
Kìa, dân chúng chen vai đứng kín hai bên đường.
Kìa, đám nha dịch gióng trống khua chiêng đi trước mở đường.
Kìa đám quan quân hùng hổ chặn đuôi, gươm tuốt trần, đạn đã lên nòng.
Lính Đức lại càng căng thẳng, vì Tám Chu đêm qua cướp ngục, mưu toan
đánh tráo phạm nhân. Tui một mực không nghe, sẵn sàng chịu hành hình,
nếu không, lúc này tui đã ở một nơi ma không biết quỉ không hay, chỉ còn
mỗi Uùt Sơn trên cỗ xe này. Tám Chu ơi, Tôn Bính đã phụ lòng các vị,
khiến anh em hồn xuống suối vàng, đầu treo giữa chợ, chỉ mỗi tên tuổi thì
trên bảng Phong thần của Miêu Xoang.
Miêu Xoang. “Đàn hương hình. Tôn Bính du nhai”
Bàn tay Tám Chu như chiếc gọng kìm xiết chặt họng tui, mắt nảy đom
đóm, tai ù đặc, con ngươi lồi ra, huyệt thái dương giật giật… tui hiểu, thân
này sắp đi tong! Không, không thể chết như thế này, chết trong tay Tám
Chu thì uổng quá! Tui sống là anh hùng, chết phải cứng cỏi. Anh Tám, Tôn
Bính hiểu ý anh. Anh sợ thi triển đàn hương hình, anh sợ khi thụ hình tui
kêu cha khóc mẹ, anh sợ tui khi ấy, chết chẳng chết cho, sống không sống
đặng! Anh bóp cổ cho tui chết, để âm mưu của người Đức không thành.
Tám Chu, anh bỏ tay ra, bóp chết tui cầm bằng bóp chết danh tiết tui. Anh
chẳng biết, tui phất cờ chống Đức mới thành công một nửa, nếu như tui nửa
đường bỏ dở, chẳng hóa ra đầu voi đuôi chuột, có thủy vô chung! Tui ước
mong ruổi ngựa hát Miêu Xoang, phải sống huy hoàng, chết phải chết bi
tráng! Tui những muốn oai phong trên đài cao năm trượng, để bà con
hương thân thức tỉnh, để giặc Tây bạt vía kinh hồn! Lúc nguy khó tui ló cái
khôn: hai tay móc mắt, đầu gối thúc bụng Tám Chu. Tui thấy có gì âm ấm