ĐÀN HƯƠNG HÌNH - Trang 383

đứng lên như Tôn Bính thật, trái lại, nhũn ra như một cây sáp bị hơ nóng,
mặt trắng nhợt, môi lập bập như giấy dán cửa sổ bị rách; mắt trợn ngược
như hai con thiêu thân đang loay hoay đẻ trứng. Hai tên nha dịch lôi Tôn
Bính giả đến trước tấm phản thịt, vừa buông tay, ông ta đã sóng soài trên
mặt đất.
Bố tớ bảo những tên công sai khênh Tôn Bính giả đặt nằm sấp trên tấm gỗ
thông. Ông ta nằm trên đó, toàn thân co giật. Bố ra hiệu, tớ trói ông ta vào
tấm phản rất thành thạo, rồi không đợi bố tớ ra lệnh, tớ lấy con dao vẫn
dùng để róc xương, rạch đứt chỉ, rồi khoanh một nhát cắt đứt một mảng
đũng quần. Trời ạ, mùi thối khẳn xộc lên mũi: thằng cha này đã bĩnh ra
quần!
Bố nhăn mặt, cắm đầu nhọn của cọc đàn hương vào chỗ dưới xương cột
Tôn Bính giả. Tớ cầm dùi đục, tiến lên một bước, chưa kịp giơ dùi đục lên
thì mùi thối không chịu nổi lại tạt vào mũi. Tớ quẳng dùi đục, bịt mũi bỏ
chạy, chẳng khác chó thấy mùi chuột chù. Bố dằn giọng gọi giật lại:
- Giáp, quay lại ngay!
Tiếng gọi gay gắt của bố tớ nhắc nhở tớ về ý thức trách nhiệm. Tớ len lén
đi vòng ra phía sau bố tớ trở lại hiện trường. Hình như Tôn Bính giả đã thối
hết lục phủ ngũ tạng. Làm thế nào bây giờ?
May, ông trời có mắt, đến giây phút cuối cùng, Viên Thế Khải ngồi phía
sân khấu trước sau vẫn tưởng như ngủ gật ấy, bỗng ra lệnh sửa án đàn
hương thành án chém đầu đối với Tôn Bính giả. Nhận lệnh, bố tớ quẳng
cọc đàn hương, nheo mắt, rút phăng thanh yêu đao của một nha dịch đứng
gần đó, nhanh nhẹn đến mức không thể tin ở cái tuổi của ông, một luồng
bạch quang sáng lóa hạ xuống trong nháy mắt.
Mi-ao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.