những truyền thống khác và chúng đã cung cấp một xương sống cho các
lịch sử nghệ thuật. Ở đây tôi dùng lịch sử ở số nhiều bởi những kết quả của
mỗi đường lối viết về lịch sử nghệ thuật là khác nhau, đặt các dấu nhấn
khác nhau cho những gì là quan trọng - trong một số trường hợp đó là nghệ
sĩ, trong những trường hợp khác đó là tác phẩm hoặc phong trào.
Vấn đề tập trung vào những yếu tố hình thức như phong cách là bởi
phong cách tự thân nó trở thành chủ đề của thảo luận hơn là những tác
phẩm nghệ thuật. Khi bận tâm hơn với việc đánh dấu những thay đổi về
phong cách, chúng ta phải sử dụng tri thức về những gì đến sau tác phẩm
được mang ra thảo luận. Lợi ích của việc hồi cố, ngoái lại nhìn phía sau, là
thiết yếu ở đây - ngoài ra còn có cách nào khác để chúng ta có thể hiểu rằng
những khởi đầu của sự quan tâm vào tự nhiên và chủ nghĩa tự nhiên
(naturalism) trong nghệ thuật của nước Ý thời Phục hưng Sơ kỳ (Early
Renaissance) đã hình dung trước những thành quả xuất sắc của các nghệ sĩ
thời Phục hưng Đỉnh cao (High Renaissance) về phương diện này? Việc
nhìn lại từ thời hiện tại áp đặt một tuyến phát triển mà kết cục đã được biết.
Trong đường lối ấy, những con đường nhỏ hoặc những thông lộ qua đó
nghệ thuật của quá khứ có thể ưu đãi một số phong cách nhất định - điều
này chắc chắn là trường hợp của nghệ thuật cổ điển và với những sự tái
thông giải về nó.
Cũng thế, các lịch sử nghệ thuật đặt tiêu điểm đơn độc vào phong cách
có thể dễ dàng bỏ qua những phương diện khác của một tác phẩm chẳng
hạn như chủ đề hoặc chức năng của nó. Có thể kể lại một lịch sử về phong
cách nghệ thuật bằng việc sử dụng những tái hiện về hình ảnh thân thể của
nam giới và nữ giới, bắt đầu với việc tái hiện về sự hoàn hảo của hình thể
đã được đạt tới trong thời cổ đại của người Hy Lạp. Tuy nhiên đến thời
Trung cổ, có ít sự quan tâm vào việc miêu tả theo chủ nghĩa tự nhiên về
hình ảnh con người. Nhưng đến thời Phục hưng, tri thức gia tăng về cơ thể
con người và về tự nhiên có nghĩa là nghệ thuật đã trở nên ‘giống với đời
sống’ hơn. Nhưng loại lịch sử này cũng có thể được kể bằng việc sử dụng
những tái hiện về các con mèo và chó, mặc dù phần lớn người ta sẽ đồng ý