này, nó hoàn toàn khác biệt với những tác phẩm khác đã thảo luận trong
Chương 1. Sự sắp đặt của Chicago xuất phát từ sự chuyển biến về thái độ
trong thế kỉ 20 đối với những gì nghệ thuật có thể làm và nó có thể làm
điều đó như thế nào. Nó không còn bị ràng buộc bởi những sức mạnh tinh
thần theo kiểu Hegel hoặc những đỉnh cao theo chu kỳ thuộc thời kỳ cổ
điển của Vasari, vốn lại trở nên nổi bật trong thời Phục hưng. Sự xuất hiện
của chủ nghĩa hiện đại (Modernism) vào đầu thế kỉ thứ 20 khiến các sử gia
nghệ thuật lần đầu tiên nghĩ về một phong trào không phải là hậu quả của
nhiều năm tiến hóa và truyền thống lặp lại. Thay vì thế, chủ nghĩa hiện đại
xuất hiện trong cảnh tượng và trình ra một tập hợp hoàn toàn khác về giá trị
và mỹ học đòi hỏi những đáp ứng mới.
Từ kết thúc Chiến tranh Thế giới lần thứ hai cho đến cuối thập niên
1960, Clement Greenberg là một trong những nhà phê bình hàng đầu về
nghệ thuật hiện đại. Greenberg vứt bỏ nhu cầu cứu xét những quy định của
xã hội về nghệ thuật - cả việc nó sản sinh và thông giải (về lịch sử). Trào
lưu Tiền phong (the Avant-Garde) - mà ngày nay chúng ta gọi là Phong trào
Hiện đại (the Modern Movement) - là tiêu điểm cho các tham vấn của
Greenberg. Phong trào này đã hiện xuất ở Pháp vào giữa thế kỉ thứ 19 như
thành phần của một truyền thông ngày càng tự chủ trong việc sáng tác và
thông giải về nghệ thuật, và được đưa vào thế kỉ thứ 20 với tác phẩm của
các họa sĩ trừu tượng như Pablo Picasso, Piet Mondrian, và Joan Miró.
Greenberg tin rằng loại nghệ thuật ‘tiền phong’ này là cần thiết để giữ cho
văn hóa được sống động. Những niềm tin xã hội được ông chủ trương làm
nền tảng cho ý niệm về một nền văn hóa mới là cần thiết và sẽ thay chỗ cho
nền văn hóa của quá khứ.
Sau này, lập trường của Greenberg khai triển thành quan điểm cho
rằng nghệ thuật thị giác tự nó chỉ liên quan tới những gì được ban cho trong
biểu hiện thị giác và, vì vậy, không có bất cứ quy chiếu nào về những kiểu
trải nghiệm khác. Việc ông kiên trì vào sự tự chủ của nghệ thuật được hiểu
như một chuyển biến hướng về một quan điểm chính trị hỗ trợ thay vì thách
thức cái hiện hành/ status quo. Thay vì kêu gọi một sự chuyển biến nền