tảng trong việc thực hành và thưởng thức nghệ thuật, Greenberg loại trừ
khỏi địa hạt đặc quyền của nghệ thuật cao cấp - tức là quy điển bằng một
cái tên khác - tác phẩm của những nữ nghệ sĩ, những nhóm thiểu số, và
những thành tố của văn hóa đại chúng. Phần nào qua những nỗ lực của
Greenberg, chủ nghĩa hiện đại đã trở thành một pháo đài của các giá trị bảo
thủ nam giới, loại trừ những thành phần khác.
Theo Greenberg, yếu tính của nghệ thuật nằm trong sự thuần khiết và
tự định nghĩa của nó cùng với sự thiết yếu đối với nó là phải trung thực với
môi trường (như đối nghịch với sự biểu hiện qua các phương tiện khác,
chẳng hạn như ngôn từ). Như thế, chủ nghĩa hiện đại phải loại trừ bất cứ
yếu tố nào về sự tái hiện, và thay vì thế, cung cấp một trải nghiệm quang
học trừu tượng. Điều này hiển hiện, chẳng hạn, trong bức tranh cắt dán theo
chủ nghĩa lập thể (Cubism) năm 1913 của Picasso Guitar (Hình 10). Chúng
ta có thể phát hiện những thành phần hoặc những gợi ý về một cây đàn
guitar, nhưng hình tượng ở đây thực sự là một tập hợp của những hình thái
và những dạng thức trừu tượng với các chất liệu khác nhau để cho những
biến thiên về kết cấu (texture). Nỗ lực trừu tượng hóa cung cấp một tập hợp
những quy chiếu về cảnh tượng mà Picasso có thể đang nhìn ngắm - bao
gồm cây đàn guitar, giấy dán tường, mà chúng ta thấy có một hoa văn đậm
nét, và một tờ nhật báo. Greenberg quả là có cống hiến một cung cách để
xem tác phẩm nghệ thuật trừu tượng này, nhưng đó chỉ là một cung cách để
suy nghĩ về chủ nghĩa lập thể - chúng ta cũng có thể muốn khảo sát cách
mà không gian được làm thành phẳng dẹt và được cấu hình lại trong một
toan tính để trình bày nhiều hơn là một cái nhìn về đối tượng. Đây không
hẳn là đường lối mà Greenberg muốn viết về nghệ thuật, khi sự ‘trừu tượng
hóa’ được liên hệ với chủ đề của tác phẩm. Khuôn mẫu kiểu Greenberg cho
việc viết về lịch sử nghệ thuật và thực hành nghệ thuật hoàn toàn đối lập
với những gì Chicago cố gắng làm trong Bữa tiệc tối. Tác phẩm sắp đặt của
Chicago sử dụng ‘những nghề thủ công và kĩ thuật nữ tính’ đối đầu trực
tiếp với những ranh giới của nghệ thuật như được định nghĩa bởi chủ nghĩa
hiện đại.