người này thực sựkhôngcó ác ý, bàn tay đang nắm chặt Vĩnh Quang thoáng
buông lỏng.
Ngay tại lúc này, Vĩnh Quang luôn rất phối hợp với Lạc Lãng cảm nhận
được lực tay của người đang nắm mình yếu bớt, anh ta giật mạnh khỏi tay
đối phương, thoát khỏi trói buộc, cả người thuận thế ngã xuống mặt đất...
Lạc Lãng kinh hãi, vừa định vươn người túm lấy đối phương thì đột
nhiên nghe thấy một âm thanh ma sát của máy móc vang lên rất nhỏ, ngay
lập tức một tia sáng bạc nhoáng lên trước mắt cậu.
Lạc Lãng cảm nhận sự nguy hiểm trước nay chưa từng có, toàn thân đều
căng thẳng. Nhờ có nhiều năm kinh nghiệm về cận chiến giúp cậu
takhôngluống cuống trong tình huống này, Lạc Lãng đưa chân phải đạp
mạnh vào lưng Vĩnh Quang sắp ngã xuống đất khiến cơ thể anh ta bắn ra
bên ngoài, còn Lạc Lãng mượn lực từ cú đá mà nghiêng người trượt vào
bên trong xe bay, ý đồ né thoát tia sáng màu bạc vừa nhoáng lên kia.
Nói thì chậm xảy ra lại nhanh, mặc dù Lạc Lãng phản ứng rất kịp thời
nhưng vẫnkhôngtheo kịp tốc độ của tia sáng bạc, tia sáng đó sượt qua cánh
tay phải của Lạc Lãng, một dòng máu phụt ra vẩy đỏ lên bộ đồng phục màu
xanh lá Lạc Lãng đang mặc trên người.
Lạc Lãngkhôngđể ý vết thương trên tay, cậu ta nhanh chóng chuyển thân
mình tới bảng điều khiển của xe bay, chân phải hất ra đẩy cửa xe đóng lại,
sau đó cấp tốc đè xuống nút khóa kín cửa xe. Ngoại trừ người ở bên trong
thì những người ở bên ngoài muốn mở cửa xe nhất định phải dùng bạo lực
để phá hủy nó.
Làmxong hết các thao tác giúp mình tạm thời được an toàn, Lạc Lãng lúc
này mới tỉnh táo mở quang não của xe bay, cậu thực sự mong đối
phươngkhôngphá xe ngay lúc này để cậu có đủ thời gian khởi động quang
não của xe và thoát khỏi nơi đây. Tới thời điểm này, dù có ngốc hơn nữa