ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 25

Hiểu Khiết khinh khỉnh, “Hì, hóa ra anh là kẻ du dân rỗi việc.”

Thang Tuấn không phản bác, “Đúng vậy, nhưng cô không cảm thấy,

trước khi tìm ra chuyện thực sự muốn làm, thay vì cứ bận việc không đâu,
làm một du dân nhàn rỗi vẫn tốt hơn sao? Cô có dám khẳng định cuộc sống
của cô rất có ý nghĩa không?”

Phút chốc, Hiểu Khiết không biết phải nói thế nào.

“Lải nhải mãi như thế làm gì? Chủ đề tẻ nhạt này chấm dứt ở đây thôi!”

Thang Tuấn nhanh chóng chuyển đề tài, “Lát tôi đưa cô đi thăm những nơi
cô vừa bảo nhé.”

Hiểu Khiết cười, cô vui vẻ ăn tiếp, trên môi còn dính ít kem trắng. Điệu

bộ liếm môi của cô thật đáng yêu, khiến anh phải ngẩn ngơ.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí ấm áp,

Hiểu Khiết vội đứng dậy nghe máy.

“Lâm Hiểu Khiết, cô đang ở đâu?! Không mau về mà làm việc đi à?!”

Tiếng một nhân viên trong đoàn hét lên.

“Vâng, tôi về ngay đây.” Hiểu Khiết cúp điện thoại. Cô vô cùng hoảng

hốt, mải vui mà suýt quên mình là một em gái tạp vụ. “Xin lỗi, tôi phải về
làm việc.” Dứt lời chạy đi luôn, được vài bước, cô quay đầu nói với Thang
Tuấn, “Anh yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ ước mơ của mình đâu. Nếu có
duyên chúng ta sẽ gặp lại!”

Thang Tuấn nhìn theo bóng dáng khuất dần của Hiểu Khiết, trong lòng

dâng lên một xúc cảm khó tả như có một viên đá vừa rơi xuống mặt hồ yên
ả, làm gợn lên những đợt sóng lăn tăn.

Trong công viên, từng đàn bồ câu đang vỗ cánh, bay càng lúc càng

cao…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.