ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 269

thường thì rất đau khổ đúng không?”

“Chúng tôi còn chưa thực sự bên nhau, cho nên cũng chẳng tính là đã

chia tay.”

Hiểu Khiết ngẩng đầu lên, tò mò: “Tại sao anh không tỏ tình với cô ấy.”

Thang Tuấn cười khổ: “Cả thế giới đều biết là tôi thích cô ấy.”

“Chà, cô ấy ngốc thế, khổ thân anh, mệt mỏi lắm đúng không?” Hiểu

Khiết cảm thông.

Thang Tuấn gật đầu: “Tôi rất khổ tâm, bởi vì tôi biết cô ấy bây giờ đang

rất đau buồn.”

“Thích một người sao lại mệt vậy. Thích một người rốt cuộc là tốt hay

không tốt? Tại sao lại có thể khiến một người vốn rất độc lập bỗng trở nên
vô dụng thế này, mất hết khả năng sống tự lập? Tôi ghét cảm giác này.
Trước đây khi chỉ có một mình, rõ ràng tôi sống rất tốt, nhưng sau khi thích
một người lại bỗng trở nên sầu muộn.” Hiểu Khiết tự trào, “Quả nhiên giàu
lên thì dễ, nghèo đi mới khó.” Cô lại uống một ngụm lớn.

Thang Tuấn cười: “Em say rồi.”

“Vậy hả? Thế sao tim tôi vẫn đau thế này?” Cô ra sức đập vào ngực.

Thang Tuấn nắm lấy tay cô, “Đừng như thế nữa. Thấy em thế này anh

rất đau đớn.”

Hiểu Khiết đưa ngón tay trỏ khua khua trước mặt Thang Tuấn, cười:

“Anh mới say rồi, tôi đâu đập vào ngực anh, sao anh lại đau?” Cô uống
thêm một ngụm, quệt tay lau miệng, nhìn lon bia thắc mắc, “Kỳ lạ? Hay
đây là nước ngọt? Sao uống mãi không say?”

“Xì, đồ ngốc! Em say từ lâu rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.