ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 485

Cánh cửa thang máy khép chặt, tấm kính phản chiếu hình bóng mệt mỏi

của cô. Hiểu Khiết kiệt sức dựa vào tường, mọi chuyện khiến cô kiệt sức.

Trong phòng họp nhỏ, Tố Tố, Trịnh Phàm và ba người khác trong nhóm

thẫn thờ. Thang Tuấn xin lỗi họ.

Tố Tố hỏi: “Thật sự… hết cách rồi?”

Thang Tuấn cụp mắt xuống.

Trịnh Phàm không cam tâm: “Bản kế hoạch mà chúng ta thức suốt đêm,

nỗ lực hết mình đã bị phủ nhận như vậy? Rõ ràng nhóm kia ăn cắp ý tưởng,
tại sao vẫn là chúng ta thua?”

“Rất xin lỗi, tôi không thể thay đổi quyết định của giám đốc Thang.”

Thang Tuấn vô cùng áy náy, khéo léo bỏ qua câu hỏi sắc sảo của Trịnh
Phàm.

Ba thành viên còn lại khổ sở khẩn cầu: “Chủ nhiệm, hãy giúp chúng tôi,

chúng tôi bị sa thải thật ư?”

Thang Tuấn cúi đầu.

Tố Tố cầm lấy bàn tay Thang Tuấn, tội nghiệp van xin, “Chủ nhiệm,

tiền viện tiền thuốc của con tôi đều trông vào tiền lương, tôi không thể mất
công việc này. Chủ nhiệm, xin anh hãy nghĩ cách đi.” Tố Tố càng nói càng
đau lòng, bắt đầu nức nở.

Trịnh Phàm lên tiếng: “Chủ nhiệm, tôi biết năng lực của tôi chưa đủ,

nhưng tôi đã rất chăm chỉ, tôi không muốn ra đi như thế.”

Thang Tuấn nhìn năm thành viên trong phòng họp, rất áy náy và đau

lòng, “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là trưởng nhóm mà không bảo vệ được các
bạn. Tôi sẽ nghĩ cách giúp các bạn tìm việc mới hay làm gì đó, chỉ cần làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.