ĐẰNG SAU LỚP MẶT NẠ - Trang 35

Kasumi nhăn mặt. “Không. Thả ta ra.”
“Ta mà thả cậu ra, thế nào cậu cũng sẽ tìm cách đánh ta nữa. Mà thực

ra thì cũng thú vị. Cậu là người đầu tiên đấm được ta một cú, chưa kể cả
chục cú khác suốt mấy tuần qua. Ta còn không nhớ lần cuối cùng có ai
đánh ngang sức ta là khi nào. Ta không phải kẻ địch của cậu.”

“Đúng là không.” Kasumi đồng tình. “Nhưng cứ nhìn mặt mi là ta lại

nổi giận.”

“Thế cũng được.” Luther nói, cúi đầu lại gần đến nỗi hơi thở của cả

hai quyện vào nhau, và cậu có thể ngửi được mùi mồ hôi, mùi biển mằn
mặn và mùi quế thoang thoảng. “Nếu cậu quyết tâm làm ta phát điên lên thì
để cho công bằng, ta cũng nên làm cậu phát điên lên – nhưng cá nhân ta
thấy thay vì giận dữ, nếu cậu cũng có cùng ham muốn như ta thì hai bên sẽ
vui vẻ hơn nhiều.”

Kasumi sững người khi nghe những lời trắng trợn ấy.
Bỗng nhiên cậu được thả ra và suýt nữa là ngã khuỵu xuống sàn.
“Còn những thứ ta sở hữu,” từ phía bên kia phòng, Luther lặng lẽ nói.

“Cậu sẽ ngạc nhiên khi biết ta coi trọng những gì thuộc về ta như thế nào.
Như ta đã nói, giữa ta và cậu hoàn toàn chỉ có công, không tư. Nhưng giờ
chúng ta đã là đồng đội – dù cậu vẫn còn muốn giết ta – và ta đã hứa sẽ
giúp cậu lấy lại chiếc mặt nạ. Có điều ta vẫn thấy tiếc khi nhìn một thứ đẹp
đến như vậy bị chôn vùi.”

Kasumi đảo mắt. “Ta thật đúng là hộ vệ tốt nếu đi đâu cũng để người

khác nhận ra.” Cậu nói.

“Chỉ chiếc mặt nạ thôi cũng dễ nhận ra rồi.”
“Vậy sao?” Kasumi hỏi. “Miêu tả nó thử xem.”
Luther mở miệng – xong ngậm phắt lại. Hắn cau có. “Một nửa đen.

Một nửa đủ màu. Hình như vậy.”

Kasumi cười khẩy.
“Im.” Luther gắt. “Ta mà nghe ‘phép thuật’ một lần nữa ta sẽ bắt

chước cậu, cho cậu ăn đấm ngay tức thì.”

Nén lại tiếng cười trong cổ họng, Kasumi bước ngang qua phòng, nhìn

Luther kéo ra một cuộn bản đồ và trải rộng lên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.