Nhưng hành động của cô lại phải nhận ánh mắt không tán thành của
Phương boss: “Em ăn mặc phong phanh vậy, gió thổi lạnh lắm.”
Giản Tình cười ngọt ngào: “Không lạnh, mùi vị này em đã ngấy rồi.”
“Một hơi ăn 2 túi, có thể không ngấy sao.” Phương Khiêm một tay điều
khiển tay lái, tay phải cầm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng nắm chặt lấy.
Anh mua tổng cộng bốn túi, cô gái nhỏ này lại có thể ăn luôn một nửa, khi
về hẳn là dạ dày sẽ sôi sục đau nhức.
Giản Tình nhìn mười ngón tay đan vào nhau thì khẽ nở nụ cười, nghiêng
mình về phía người anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh không tức giận sao?”
Phương boss nghe câu hỏi của cô, nhíu mày, thản nhiên trả lời: “Anh có nói
là anh tức giận sao?”
Giản Tình bĩu môi, cảm thấy hình như anh đang nói dối: “Vậy vừa rồi lên
xe sao lại không nói chuyện cùng em?” Nói ra những lời này, cô cho rằng
bản thân mình rất vô tội cũng rất tủi thân.
Phương boss nghiêng mình liếc nhìn cô một cái, rồi lại chăm chú nhìn về
phía trước, lười nhác trả lời: “Vừa nãy anh đói không có sức lực nói
chuyện.”
Giản Tình mím môi cười khẽ, được rồi, coi như anh đói đến mức không còn
sức để nói chuyện. Kỳ thực cô rất muốn hỏi xem vị Viên tổng kia có quen
biết anh hay không. Nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho cô biết nếu như
hỏi, anh chắc chắn sẽ rất mất hứng.
Ăn xong bốn túi xíu mại kia, hai người đều no căng bụng, nên ngay sau đó
bèn trở về phía sau căn hộ nhỏ nơi hai người sống. Anh và cô cũng không
vội lên lầu, mà tay trong tay dạo chơi nhàn nhã trong vườn hoa.