Nhìn bóng lưng trần của cô gái nhỏ, tình triều vừa tắt trong anh lại mãnh
liệt dâng lên. Phương Khiêm mỉm cười, cũng đứng dậy đi vào theo. Nếu
không thể làm ở sô-pha, vậy thì anh có thể làm trong nước.
Lúc hai người cùng nhau đi ra từ phòng tắm đã là nửa đêm. Giản Tình ở
phòng tắm được anh nhiệt tình bồi dưỡng lần nữa, cả người đều đỏ hồng,
như con tôm bị luộc chín.
Giản Tình lấy bộ quần áo ngủ mới từ trong phòng, đưa cho Phương Khiêm
vừa mới bước ra từ phòng tắm, thuận tay giúp anh thắt dây lưng, sau đó mới
đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm chút đồ ăn khuya. Trải qua hai lần dây dưa
lâu dài, giờ cô đã đói meo.
Phương Khiêm đau lòng nhìn cô gái nhỏ nửa đêm còn bận rộn, anh đứng
dựa mình ở cửa bếp, miễn cưỡng nói: “Làm bừa chút gì có thể ăn là được.”
Giản Tình quay đầu liếc nhìn anh, hờn giận: “Mỗi lần xã giao anh đều ăn ít,
về nhà không nên ăn tùy tiện.” Cô vừa nói chuyện, động tác làm bếp cũng
không hề chậm lại, đun nước, thái thịt, nhặt hành đâu ra đấy. Không lâu sau,
bát mỳ sợi thơm ngào ngạt đã làm xong, ngửi mùi là lập tức muốn ăn ngay.
Phương Khiêm vốn lẳng lặng đứng ở phía sau cô, nhìn bóng dáng cô đến
ngẩn người, đột nhiên tiến lên hai bước, ôm lấy cô từ phía sau, dùng chóp
mũi cọ cọ vào gáy cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.
Cho dù thanh âm rất mơ hồ, nhưng Giản Tình vẫn nghe thấy rõ ràng, anh
nói: “Bảo bối, có em thật tốt.”
Trong tâm cô cũng nghĩ vậy, cuộc đời này có anh thật là tốt.
Kỳ thực kế hoạch hội họp mà gần đây Bạch Lị Lị triển khai không có nhiều
việc lắm, cũng như không thật sự cần đến sự trợ giúp của bộ phận kỹ thuật.
Thử hỏi tập đoàn Phương thị sao có thể bỏ ra một số tiền lớn để chi trả cho