Tuy rằng thời gian còn rất sớm, nhưng Giản Tình nhớ tới anh vừa mới đi
công tác trở về, vì thế thực tự nhiên ở trong lòng anh nói: “Muốn đi nghỉ
sớm một chút hay không?”
Anh đang im lặng ôm cô xem TV, nghe thấy những lời này thì cúi đầu cười
ra tiếng, dùng sức kéo cô: “Buổi sáng không phải đã ăn no em rồi sao?
Nhanh như vậy đã muốn tiếp!”
Giản Tình sửng sốt, sau khi hiểu thấu đáo lời nói của anh, sắc mặt trở nên
đỏ lựng, xấu hổ dụi đầu vào trong lồng ngực anh: “Đáng ghét, em chỉ sợ
anh lệch múi giờ nên mệt, muốn bảo anh đi ngủ sớm.”
Phương Khiêm vừa lòng thưởng thức bộ dáng ngượng ngùng đỏ hồng của
cô, bàn tay yêu thương nhéo nhéo mặt cô [Bi: trẻ con dã man, a đáng iêu
wớ ^^]. Anh thừa nhận, thích đùa cô là một trong số rất ít những hành vi
xấu của anh. Mỗi lần nhìn bộ dáng cô ngượng ngùng trốn trong lòng mình,
anh lại thấy khoái trá vô cùng.
Nhìn cô gái nhỏ đã bị mình đùa giỡn thành ra thẹn quá hóa giận, anh bèn
thu hồi vẻ không đứng đắn, ở bên tai cô tình cảm nói: “Không phiền, có em
ở bên cạnh sẽ không mệt.”
Giọng nói trầm thấp, từ ngữ không hề hoa lệ, lại như có một uy lực mạnh
mẽ sấm sét, nháy mắt làm Giản Tình toàn thân tê dại.
Ngoài cửa sổ sát đất, mưa nhỏ tí tách, từng giọt mưa không tiếng động âm
thầm bắn vào cửa sổ. Trong phòng ngọn đèn ấm áp, điều hòa phát ra nhiệt
độ thoải mái giữa không gian rộng lớn.
Hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng rúc vào cùng nhau. Trong TV đang
chiếu cái gì Giản Tình không thể bận tâm, lúc này lực chú ý của cô, tất cả
đều bị nam nhân bên cạnh hút đi hết. Tựa vào anh, vào lồng ngực ấm áp của
anh, Giản Tình cảm thấy, nam nhân này giống như một đầm nước ôn nhu,
còn mình đang hạnh phúc sa vào trong đó.