ĐÁNH CẮP TÌNH YÊU - Trang 362

Giản Tình quan sát từng cử động nghiêm túc của anh, nhẹ nhàng mỉm cười.
Không ngờ anh có thể hòa nhập với gia đình cô nhanh đến thế. Cô cứ tưởng
một người được ba mẹ cưng chiều, nâng niu như anh thì sẽ không quen với
cuộc sống nơi thôn dã. Nhưng mấy ngày nay theo cô quan sát, chẳng những
anh có thể thích ứng với cuộc sống nơi đây, mà còn rất thích thú nữa là
đằng khác.

Thắp hương xong, ba mẹ Giản Tình ra sân sau, Giản Tình và Phương
Khiêm không đi theo, mà đến một chỗ ít người qua lại.

Khi bọn họ đến lan can phía trước chùa, thì bất ngờ phát hiện nơi này là
một địa điểm ngắm cảnh lý tưởng. Đứng ở giữa sườn núi, trước mặt là rừng
cây xanh um tươi tốt, mưa vừa ngớt, không khí ẩm ướt vẫn chưa tan, sườn
núi bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, tĩnh lặng, yên bình đến kì lạ.

Giản Tình tựa vào ngực Phương Khiêm, hai người dựa vào nhau im lặng
một lúc, sau đó chợt Giản Tình cất tiếng, “Vừa rồi bái lạy thành kính như
thế, anh cầu nguyện gì vậy?”.

Phương Khiêm cúi đầu cười, hỏi lại: “Cầu nguyện rồi nói ra thì còn linh
nghiệm nữa sao?”.

Giản Tình ngẩng đầu lườm anh, bĩu môi nói: “Không muốn nói thì thôi”.

Anh bị cô chọc cười, bèn cúi đầu hôn lên gò má cô, trầm ngâm một lúc lâu
mới cất lời, “Vừa rồi anh cầu nhân duyên với Phật tổ, hy vọng hôm nay bạn
gái anh sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh”.

Nghe được hai chữ “cầu hôn”, cả người Giản Tình như bị điện giật, không
thể nhúc nhích, đầu óc cũng lập tức đình chỉ, tất cả đều trở nên mù mịt.

“Cầu hôn?”. Cô không tin thì thào nhắc lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.