ĐÁNH CƯỢC VỚI TÌNH YÊU - Trang 130

Cửa trước kêu rầm rầm, ai đó đánh xô mạnh cánh cửa gỗ nặng nề. Theo

thói quen anh luôn cài then, ai mà biết có kẻ nào đó có thể nổi giận với
mình.

“Mở cửa ra ngay!”
À, cô nàng người Pháp cau có. “Tôi không tiếp khách, cô Martine”, anh

nói, cười toe toét. Genevieve Martine cũng không được thông báo nghĩa vụ
kéo dài… mười tám giờ sắp tới của Diane.

“Juliet, lấy cho tôi một cái rìu và gọi ông Jacobs!”, cô ta gọi tên gã bảo

vệ to con nhất trong câu lạc bộ từ bên kia cánh cửa.

Oliver mở chốt cửa. “Tôi đề nghị cô không cố phá cửa phòng”, anh nói

với giọng điệu đã từng dùng để thuyết phục vài gã đàn ông không nên đánh
nhau với anh để rồi mất mạng trong những trận đấu tay đôi ngu ngốc.

“Anh phải thả Diane ra ngay lập tức”, cô ta quát lại, mái tóc vàng óng có

phần loà xoà còn váy áo thì hơi xộc xệch. “Bằng không tôi không chỉ phá
cửa thôi đâu, đồ đê tiện.”

“Hừ. Bữa sáng và quần áo. Nếu cô muốn một lời giải thích cho sự hiện

diện của Diane ở đây thì cô có thể hỏi cô ấy sau bốn giờ sáng ngày mai.”

“Tôi sẽ hỏi cô ấy ngay bây giờ.”
“Không được.”
“Anh…”
Anh sập cửa và khoá lại. Ngay lập tức cô gái đó đập cửa liên hồi. Phần

đông phụ nữ nếy không bị anh đe doạ thì cũng mong anh chú ý đến. Ngoài
Diane ra không một ai tỏ ý thù địch rõ ràng. À không đúng, thêm cả cô bạn
này của cô nữa.

“Anh đang làm cái chết tiệt gì thế hả?”
Oliver dựa lưng vào cánh cửa rung bần bật và khoanh tay trên bộ ngực

trần. Diane đứng cách anh vài mét và mặc mỗi chiếc áo sơ mi của anh. Với
suối tóc suôn dài, cặp chân trần và tay áo xắn đến khuỷu tay, trông cô có
vẻ… khiêu khích. Và cô biết điều đó. Nếu không đáng ra cô đã mặc lại váy
áo của mình rồi. Cô muốn anh yếu lòng lần nữa sao? Dù vẫn biết mình
đang mất thể diện nhưng anh không thể không… nhìn cô chằm chặp.

“Gì thế?”, cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.