ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 104

- Đã lên đây cũng như là đi công tác thôi. Các anh trên tỉnh rất quý

thầy, rất mến khách đấy ạ.

Tôi nhất định không nhận. Huy Tuấn nháy mắt bảo anh lái cứ mang ra.

Khi về đến nhà anh lái xe mang món quà vào, tôi không đồng ý, bảo anh
phải mang trả lại cho Huy Tuấn, do tôi đã nói trước là không nhận rồi. Anh
lái xe nhùng nhằng mãi, rồi cũng phải nghe theo.

2

Tối qua khi từ cầu Bãi Cháy vừa về đến khách sạn thì nghe tiếng

Quang Hanh trong điện thoại: Mai em nên đi chuyến sớm nhất ấy. Một
mạch, chiều là đến nhà. Không được sai lời hứa đâu nhá. Anh đang ở Hà
Nội. Còn một tuần phép nữa, biết đâu anh và Yến Nhi sẽ lên thăm cho biết
nhà em đấy. Tôi cũng hứa với anh là sáng mai sẽ về. Không còn con đường
nào khác. Lúc đó tôi nằm trên giường nghe điện thoại của anh và chợt nghĩ:
Yến Nhi, người yêu anh như thế nào nhỉ? Chắc phải rất đẹp, rất ngoan. Dù
sao cô ấy cũng là người may mắn nhất trên đời này, còn tôi là người bất
hạnh nhất. Tôi đã không dám chết, vậy thì phải sống mà chịu đựng nỗi bất
hạnh ấy. Thật cay đắng!

Trên suốt dọc đường trở về quê, tôi miên man trong những hồi tưởng

về thời niên thiếu và chợt nhận ra một điều mà trước đây vì mải chơi, mải
học và cả vì luôn phải suy nghĩ buồn bực về sự lục đục của bố mẹ mà tôi
chưa bao giờ để tâm đến. Đó là việc mình biết và có nhiều trải nghiệm về
tình dục, trở thành “đàn bà” quá sớm!

Thị trấn quê tôi có một dòng suối lớn từ rừng chảy ra, hai bên bờ sỏi

cát mọc toàn các thứ cây dền gai, mào gà, rau sam, rau tầu bay ngày bé tôi
hay đi dọc suối cắt về nấu cám lợn. Bên dòng suối còn có dù dì, loài cây
chịu nước, ưa nước đến lạ kỳ. Mùa lũ ngập lút ngọn, lũ to đến mấy, dài
ngày đến mấy dù dì cũng không bị trốc rễ, thối gốc, vàng lá, đến mùa khô
lại mọc cao hơn, tươi tốt rậm rạp hơn. Lần ấy tôi đang lúi húi chui vào một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.