ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 129

- Em có mỗi thằng con trai làm ở Viện Toán- Kim Thanh nói- Năm

ngoái được một trường đại học ở Pháp mời sang giảng dạy, nó đã đưa cả vợ
con sang đấy.

- Còn ông xã em? Tôi hỏi.

Kim Thanh ngồi im lặng, mãi sau mới trả lời:

- Anh ấy bị ung thư phổi đã mất cách đây ba năm rồi. Vừa cải táng

xong.

Tôi sững sờ, nói:

- Sao em không cho anh biết tin để đến chia buồn?

- Tang gia bối rối, nhiều bạn bè cũng trách như anh đấy. Em xin lỗi.

Hồi Đỗ Quyên mất, rồi bà xã tôi mất, vợ chồng Kim Thanh đều đã đến

an ủi, giúp tôi rất nhiều việc trong tang lễ, vậy mà tôi lại đối xử với bạn bè
vô tình như vậy. Nhìn người bạn học thuở ấu thơ giờ tuổi cũng đã ngoài sáu
mươi đang rơm rớm nước mắt, tôi không khỏi chạnh lòng. Năm tháng qua
đi, sự hao mòn mất mát cứ đến với mỗi người mà không ai thể dự liệu
được. Tôi vô tình lại động vào một nỗi đau của bạn.

- Sao Kim Thanh không sang Pháp, ở luôn với con cháu bên ấy cho

vui? Tôi hỏi.

- Cậu con em lúc sắp đi cứ nhùng nhằng mãi, muốn em cùng theo vợ

con nó luôn- Kim Thanh nói- Nó bảo, mẹ một mình ở nhà chúng con không
thể yên tâm. Em phải động viên cháu mãi. Con còn trẻ, đang lúc sung sức,
sang đấy mới có điều kiện để phát triển theo con đường khoa học. Vợ
chồng con cứ sang trước, ổn định rồi mẹ sang sau. Nói vậy chứ, em có đứa
bạn con cũng định cư ở Tây, định sang ở lâu dài, sang được mấy tháng đã
bỏ về, bảo là chẳng gì bằng ở nước mình, sang đấy văn hóa khác, phong tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.